DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2319

Chương 2319

”Bác cũng không thích cái kiểu đổi chác này của cháu đâu.”

“Cháu là cháu gái bác, bác không bảo vệ cháu thì bảo vệ ai đây?”

“Chức đứng đầu mười ba chi cũng là thứ do cháu vất vả giành được, chú tự tiện nhận lấy thì người ta sẽ nghĩ sao?”

“Chú biết bây giờ có không ít tin vịt nói rằng Đường Hải Long quay về thế chỗ cháu, bây giờ chú khẳng định với cháu một sự thật, ở chỗ này của chú không bao giờ có chuyện đó xảy ra.”

”Chỉ cần cháu không làm sai chuyện gì, không gây ra tổn thất nghiêm trọng, cháu mãi mãi là người đứng đầu mười ba chi.”

Ông mắng thẳng mặt Đường Nhược Tuyết: “Về sau không được phép nói chuyện nhường vị trí này nữa, nếu không cháu sẽ giống với ba cháu, không hề coi chú là người nhà.”

“Cháu hiểu rồi.”

Đường Nhược Tuyết đầu tiên hơi sửng sốt một chút, sau đó nói bằng giọng vô cùng kính trọng: “Cháu cảm ơn chú.”

Cô có chút hơi ngoài dự đoán là bác cả lại tình nguyện giúp cô xử lí chuyện này. càng ngạc nhiên hơn là ông ta không cần mình nhượng lại vị trí đó, có điều nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của ông ta, Đường Nhược Tuyết cũng không dám dò hỏi điều gì.

Hơn nữa chỉ cần ông ta đáp ứng thương lượng với Diệp Đường là cô đã mãn nguyện lắm rồi.

Sau đó, Đường Nhược Tuyết đứng dậy rời đi, cô hiểu tính Đường Bình Phàm, không thích kẻ khác giả tạo trước mặt mình, với lại thời gian đối với ông ta vô cùng quý giá.

“Giáo chủ, sao không nhân cơ hội này lấy đi vị trí của Đường Nhược Tuyết, để Đường Hải Long đáng tin cậy kia lên thay?”

Bóng dáng Đường Nhược Tuyết vừa mới đi khuất, ở một góc khác trong vườn hoa đã xuất hiện một bóng dáng khác. Đường Thạch Nhĩ tay mân mê hai hạt óc chó chạy tới.

Hắn không gọi anh cả, mà gọi giáo chủ, nhằm khẳng định địa vị của Đường Bình Phàm.

Đường Thạch Nhĩ không hiểu chuyện mà nhìn Đường Bình Phàm: “Cơ hội dâng đến tận cửa mà lại bỏ lỡ như thế này thật uổng phí quá đi.”

“Ngu xuẩn!”

Đường Bình Phàm cởi bỏ lớp mặt nạ bình dị dễ gần thường ngày, nét mặt thêm vài phần uy nghiêm.

“Một tấc sắt cũng cần một viên đá mài tốt, nếu như Đường Hải Long ngay cả Đường Nhược Tuyết cũng đấu không lại thì lên cái vị trí đó để làm gì?”

“Như tôi ban đầu để Đường Nhược Tuyết lên vị trí đó, ngoài việc muốn ổn định mười ba chi với tốc độ nhanh nhất, còn phải k1ch thích các người, để các người cảm thấy có nguy cơ bị đe dọa.”

“Hơn nữa, có được một thứ gì đó quá dễ dàng thường không biết trân trọng, cứ để Đường Hải Long tốn công sức để trở thành người đứng đầu mười ba chi đi, càng trải qua chuyện này hắn càng cảm kích.”

Ông ta nói xong lại ăn một miếng cháo, cảm nhận giá trị của đồ ăn.

Đường Thạch Nhĩ đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó như bừng tỉnh mà hiểu ra.

“Hiểu rồi, hiểu rồi. Tôi cứ nghĩ giáo chủ cho Đường Tam Quốc một đường lui, thì ra là muốn Đường Nhược Tuyết trở thành hòn đá mài cho Đường Hải Long.”

“Đúng rồi, bây giờ Lâm Thu Linh chết rồi, bớt đi một kẻ ngáng đường.”

Hắn xoay xoay hai quả óc chó trong tay: “Chúng ta có nên tìm một cơ hội trừ khử Đường Tam Quốc, nhổ đi cái gai này trong lòng?”

“Giết bằng một đao là có ý gì?”

Đường Bình Phàm cầm đũa hừ một tiếng: “Là người chân chính nhậm chức, là phế vật lợi dụng.”

“Mọi người đều nói tôi không giết Đường Tam Quốc vì quan tâm tới danh dự, thật ra bọn họ không biết, tôi vốn chẳng quan tâm cái tai tiếng giết anh mình, cũng có rất nhiều thủ đoạn để giết ông ta.”

“Sở dĩ còn giữ lại mạng ông ta là vì muốn để trong lòng các người một cây gai, khiến thần kinh các người căng thẳng về nguy cơ sống chết của mình.”

Đọc truyện chữ Full