DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2357

Chương 2357

Người thì mắc chứng sợ nước, người thì sợ ánh sáng, người thì bị viêm loét da.

Nhờ có Diệp Phi (Phàm) và Uông Thanh Vũ cứu chữa và sắp xếp mà tình hình của những vị khách hàng mắc bệnh này đã dần dần ổn định lại, sau khi nhận được số tiền bồi thường lớn thì họ cũng đã bình tĩnh trở lại, mọi chuyện đã được dàn xếp ổn thỏa.

Nhưng điều này luôn trở thành cái gai trong lòng Đường Nhược Tuyết.

Vì lý do này mà cô không chỉ đóng cửa công ty, ngay cả tên cũng bị xóa sổ.

Vì vậy khi Đường Hải Long nhắc tới chuyện cũ khiến cho giọng nói của Đường Nhược Tuyết trầm xuống: “Đường Hải Long, cậu nói đi, cậu muốn làm cái gì?”

Diệp Phi (Phàm) cũng đặt đũa xuống, cầm ảnh và tờ xét nghiệm lên liếc nhìn, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc hơn.

“Lúc đầu, hàng trăm người bị hại bởi Nhà máy rượu Thiên Đường, liên quan đến vô số gia đình, trong đó có mấy chục người mắc bệnh rất nghiêm trọng.”

Đường Hải Long cười lớn, anh ta cầm chồng ảnh lên đưa cho đám người Đường Nhược Tuyết: “Mặc dù các người đã giải quyết vấn đề này bằng tiền với quan hệ, cũng cho bọn họ vào bệnh viện cách ly nhưng không có nghĩa là chuyện này đã kết thúc.”

“Hiện giờ tình trạng của những bệnh nhân nhẹ đã không sao nhưng những bệnh nhân nghiêm trọng hơn vẫn còn đang được điều trị.”

“Tôi đã tiếp nhận ba mươi sáu bệnh nhân nặng vào bệnh viện. Mấy ngày nay bọn họ không chỉ chịu những cơn đau đớn vô cùng mỗi ngày mà còn phải trải qua cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ.”

Đường Phong Hoa và Đường Kỳ Kỳ nhìn vào những bức ảnh theo bản năng, sau đó sắc mặt của bọn họ thay đổi trong nháy mắt.

Bệnh nhân bên trong bức ảnh không chỉ gầy gò đến mức da bọc xương mà cặp mắt còn lõm xuống, da đỏ như lửa, cả người trông vô cùng đáng sợ.

Bọn họ co ro trong một góc hoặc là một chỗ tối u ám, cả người đều run rẩy không kiểm soát được, giống như những con chó bị con người đánh đến mức sợ hãi.

Trong lòng Đường Nhược Tuyết không khỏi trầm xuống.

“Cô nói xem, nếu như tôi tổ chức một buổi họp báo và mời những người này lên sân khấu thì sẽ có ảnh hưởng gì đến tập đoàn Nhược Tuyết nhỉ?”

Đường Hải Long cười ha ha: “Cho dù bọn họ không nói được cái gì nhưng chỉ cần nhìn thấy được tình hình hiện tại của bọn họ thì tôi tin rằng các phóng viên cũng sẽ điên cuồng đưa tin.”

“Mọi người đều đồng tình với những người yếu thế, khi họ thấy những người bình thường vì uống rượu của Nhà máy rượu Thiên Đường mà trở nên giống như một con chó, sợ hãi sống qua ngày như vậy thì cô nói xem bọn họ sẽ nói như thế nào?”

“Nhất định bọn họ sẽ phẫn nộ với lòng dạ đen tối của tập đoàn Nhược Tuyết, sẽ coi tập đoàn Nhược Tuyết là một nhà tư bản mất hết tính người, xem mạng người như cỏ rác.”

“Cho dù không đập nát được tập đoàn Nhược Tuyết nhưng cũng sẽ xé nát người đứng đầu như cô đấy.”

“Ngay cả khi pháp luật không trừng phạt được cô nhưng bọn họ cũng sẽ đóng đinh cô vào cây thánh giá, khiến cho cô gặp vô số lời nguyền rủa với chửi rủa của mọi người.”

“Toàn bộ cổ phiếu và sản phẩm của tập đoàn Nhược Tuyết đều trở nên không đáng giá một đồng.”

“Chưa nói đến chuyện kết án, công ty Thiên Đường đóng cửa là do các người hại người, vĩnh viễn vẫn là các người hại người mà thôi.”

Đường Hải Long nhìn chằm chằm Đường Nhược Tuyết, cười lạnh nói: “Những thứ cô nợ bọn họ, mười đời cũng không trả hết được.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết thay đổi: “Không biết xấu hổ! Cậu dùng những cái này để tấn công tôi sao?”

 

Đọc truyện chữ Full