DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2368

Chương 2368

“Biết mình là kẻ thù chung của nước Dương thì tốt.”

Đường Nhược Tuyết thấy Diệp Phi (Phàm) vẫn còn lý trí thì thầm thở phào: “Chuyện này thì báo cảnh sát đi, để cảnh sát tham gia.”

“Đây là lãnh thổ của nước Dương, nếu không có chứng cứ thật, cảnh sát cũng không thể xông vào.”

Diệp Phi (Phàm) khẽ gật đầu: “Một khi xông vào, đoán chừng Dương Kiếm Hùng cũng phải mất chức.”

Đường Nhược Tuyết nhíu mày: “Vậy thì phải làm gì bây giờ? Chờ ở chỗ này sao?”

Cô bắt đầu có chút bội phục Đường Hải Long, nếu như bệnh nhân thật sự trốn ở chỗ này, cô sợ là sẽ phải lại đối mặt với tên con nhà giàu kia mất.

“Để tôi vào đi, tôi đã lẻn vào mấy lần rồi, không chỉ có thể biết cách trốn camera giám sát, còn biết hết kiến trúc ở chỗ này.”

Ngay vào lúc này, Đường Thất ngồi ở vị trí lái xe bỗng nhiên lên tiếng: “Nhiều nhất là một giờ, tôi có thể thăm dò toàn bộ tình huống.”

Lần trước lúc ông ấy đến chỗ này hỏi thăm tình hình của Lâm Thu Linh, đi ở bên trong mấy vòng, nhưng mà lúc đó không để ý đến người bị bệnh gì cả, trọng tâm chỉ rơi vào việc chữa bệnh cho Lâm Thu Linh.

“Nếu như tôi bị bắt, tôi sẽ nói là tôi đi trộm đồ.”

Đường Thất nói thêm một câu: “Bọn họ chỉ đưa tôi đến đồn cảnh sát nhốt vài này, sẽ không có bắn lung tung như cậu Diệp đâu.”

“Trước kia có thể tùy ý đi vài vòng là vì Đường Hải Long chưa có quay về, bệnh nhân cũng chưa có chuyển đến.”

Diệm Phi suy nghĩ một lát rồi mở miệng: “Bây giờ đoán chừng phòng thủ sẽ chặt chẽ hơn rất nhiều.”

“Ông lẻn vào xem tình hình cũng không phải không tốt, nhưng mà ông có thể làm chuyện khác.” Nói đến đây, Diệp Phi (Phàm) cười, nói nhỏ mấy câu với Đường Thất.

Đường Thất nghiêm túc nghe, ánh mắt dần dần sáng lên.

Sau khi nghe xong, ông ấy lập tức mở cửa xe đi, đi vài bước đã biến mất vào hoàng hôn.

Diệp Phi (Phàm) cũng cầm điện thoại gọi cho Dương Kiếm Hùng.

Mười một rưỡi tối, màn đêm ngày càng dày, mát lạnh như nước, gió lạnh thổi qua, mang theo hơi thở ẩm ướt.

Trang viên Ánh Dương cũng tắt vài ngọn đèn lớn, yên tĩnh hơn một chút, người ở bên trong bắt đầu có những giấc mơ đẹp.

“Rầm rầm rầm.” Ngay lúc trang viên vô cùng yên tĩnh, sáu toàn nhà ở bên trong đồng thời bùng cháy.

Lửa lan rất nhanh, chỉ trong mấy phút, ánh lửa ngút trời, từ tầng một chạy lên tầng bảy, gào thét không ngừng.

Thanh âm ngọn lửa giống như là sóng biển vậy, không thể khống chế, cuộn trào mãnh liệt.

Khói bụi cuồn cuộn, lửa nóng thiêu đốt người, khiến cho những người ở nước Dương tỉnh dậy khỏi giấc mộng chạy như điên, kêu gào khắp nơi, ngay cả quần áo cũng không có mặc nghiêm chỉnh.

Hơn năm mươi người hoàn toàn không có ý định chữa cháy.

Lửa thật sự rất lớn.

“Tu tu” Lúc những người ở nước Dương chạy một vòng ra khỏi trang viên, năm chiếc xe chữa cháy lớn kịp tời chạy đến, hò hét xông vào bên trong phun nước chữa cháy.

Mấy chục nhân viên chữa cháy trang bị đầy đủ nhanh chóng tản ra, một số người ở lại để canh gác và cách ly đám người, một số thì xông vào biển lửa để cứu người, một số thì phun nước chữa cháy.

Diệp Phi (Phàm) mặc bộ đồ phòng cháy cũng mang theo người đến tụ lại với Đường Thất.

“Làm không tồi!”

Diệp Phi (Phàm) giơ ngón tay cái với Đường Thất: “Chỉ là lửa hơi lớn.”

Đường Thất phóng hỏa thấp giọng đáp lại: “Yên tâm, bùng cháy nhìn thì hơi đáng sợ, nhưng mà tạm thời cũng chưa đốt vào tòa nhà, chỉ cần phun nước kịp lúc, bệnh nhân sẽ không sao hết.”

Tất nhiên hỏa hoạn này là do hai người hợp tác.

Đọc truyện chữ Full