DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thản Nhiên
Chương 91: C91: Là đi tìm đường miểu phải không

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+beta: LQNN203

Cuộc di cư của dân du mục cùng với dê bò của họ kết thúc, quá trình quay giai đoạn này của bộ phim phóng sự cũng đã kết thúc.

Hạ Khiếu chỉ chịu trách nhiệm sáng tác ca khúc ở phần này. Sau khi quay phim xong, đạo diễn sẽ tiếp tục quay phần khác, để Hạ Khiếu lên ý tưởng sáng tác phần này trước.

Việc quay toàn bộ bộ phim phóng sự sẽ hoàn thành vào cuối năm nay nên không có gì phải vội vàng.

Sau khi việc quay phim phóng sự ở đây kết thúc, đoàn làm phim cũng ở lại khu dân du mục vài ngày. Sau vài ngày nghỉ ngơi, cả đội lại lên đường, tiến sâu vào vùng nội địa trong núi. Nhưng lần này Hạ Khiếu không đi theo.

Cùng ngày đoàn làm phim phóng sự rời khỏi khu du mục, Hạ Khiếu cũng cùng rời khỏi. Sau khi anh tạm biệt các thành viên trong đoàn, một người du mục đã chở anh đến nhà ga gần nhất.

Ở nơi thưa thớt dân cư như thế này, lái xe phải mất nửa ngày mới gặp được người. Hạ Khiếu và người dân du mục lái xe một lúc lâu mới tìm được một chiếc xe buýt từ thị trấn đến huyện thành.

Sau khi Hạ Khiếu đến ga, anh liền cho người du mục ít quà, sau khi tạm biệt, Hạ Khiếu mua vé đi vào huyện thành.

Khi trở về thành phố từ một nơi xa xôi như vậy, một ngày là không đủ do giao thông đi lại bất tiện và đất đai rộng lớn.

Sau khi Hạ Khiếu lên xe buýt đến huyện thành, đến huyện đã là buổi tối. Nhà ga huyện cũng đóng cửa vào ban đêm nên chỉ có thể nghỉ ngơi tại địa phương trong một ngày. Sáng hôm sau lại khỏi hành.

Buổi sáng anh bắt xe buýt vào thành phố, đến thành phố, Hạ Khiếu mua vé tàu cao tốc đi Hoài Thành. Từ Tây Bắc đến Hoài Thành phải mất trọn một ngày, khi anh đến ga tàu cao tốc Hoài Thành thì trời đã tối.

Cuối tháng Tư, Hoài Thành đã bước vào cuối xuân. Cái nóng mùa hè cũng đang có dấu hiệu nổi lên vào thời điểm này. Chỉ là ban ngày trời nắng, ban đêm không khí vẫn có chút ấm áp và mát mẻ.

Hạ Khiếu xách theo ba lô đi ra ga, Tề Viễn ở đại sảnh đón đã sớm nhìn thấy anh, vẫy tay hét to một tiếng.

"A Khiếu!"


Giọng nói của Tề Viễn vọng tới, Hạ Khiếu cũng theo tiếng anh ta nhìn sang. Hai người xuyên qua đám người nhìn nhau, Hạ Khiếu mỉm cười đi về phía Tề Viễn.

"Mẹ kiếp! Cậu giỏi thật đấy! Đi liền ba bốn tháng! Có phải quên chúng tôi luôn rồi không?"

Tề Viễn ôm Hạ Khiếu, Hạ Khiếu cao hơn anh ta, hơn nữa dáng người cao ráo, Tề Viễn ôm anh như thế này, cảm thấy Hạ Khiếu dường như đã gầy đi rất nhiều qua chiếc áo khoác mỏng.

"Tóc cậu sao cắt rồi?"

Ngoài việc gầy đi, sự thay đổi rõ ràng nhất của Hạ Khiếu là mái tóc dài trước đây của anh đã bị cắt đi. Bây giờ chính là một centimet tóc bình thường, nhưng với kiểu cắt này, toàn bộ khuôn mặt trông đẹp trai và hầm hố hơn.

Anh vốn có khuôn mặt nhỏ, nước da trắng, đường nét ba chiều, dáng người cao ráo, hiện tại đang mặc một chiếc áo khoác màu đen. Chiếc áo khoác được kéo lên tận dưới cổ, đứng như vậy, giống như một người mẫu nam tham gia tuần lễ thời trang.

Đặc biệt anh còn không thích nói chuyện, không thích cười.

Khi Tề Viễn hỏi câu hỏi này đã bắt đầu đánh giá Hạ Khiếu. Hạ Khiếu tới đó là mùa đông, Tây Bắc không bằng Hoài Thành nên da vẫn thô ráp hơn một chút. Tuy nhiên thô ráp có cảm giác nam tính hơn, thậm chí trở nên thô ráp cũng không phải là vấn đề lớn, anh thường xuyên ra ngoài, khi trở về màu da sẽ tối và khô, nhưng sẽ trở nên tốt lên sau một thời gian.

Tuổi trẻ mà.

"Gội quá phiền phức nên cắt." Lúc Tề Viễn túm cánh tay anh đánh giá khắp nơi, Hạ Khiếu nói một câu như vậy.

Theo đoàn làm phim phóng sự đến vùng hoang dã, hơn nữa Tây Bắc thiếu nước, cuộc sống không mấy thuận lợi, cắt tóc quả thực cũng bớt lo.

Nhưng nói thì nói như vậy, sau khi Hạ Khiếu nói xong, Tề Viễn nhìn anh trầm mặc một lát. Im lặng xong, Tề Viễn lại vui vẻ, ngẩng đầu lên, vuốt tóc Hạ Khiếu, nhe răng trợn mắt nói.

"A, còn đâm tay."

"Đâm tay thì cậu đừng sờ."


"Tôi cứ sờ đấy!"

...

Cứ như vậy, Tề Viễn đã đón Hạ Khiếu trở về nhà.

Hạ Khiếu lần này ra ngoài đã ba bốn tháng, trong nhà đã lâu không có người ở, cũng không thể ở. Chủ yếu là bởi vì anh đột nhiên thông báo trở về, Tề Viễn không có thời gian tìm người giúp anh dọn dẹp. Vì vậy cuối cùng Tề Viễn đón Hạ Khiếu tới nơi ở của anh ta trước.

Tề Viễn phần lớn thời gian vẫn sống ở nhà lớn, nhưng thỉnh thoảng cũng sống ở nhà riêng của mình. Khu nhà cách nhà Hạ Khiếu không xa, vì là đàn ông độc thân sống một mình nên nhà không cần lớn, cũng giống nhà Hạ Khiếu.

Về đến nhà, Hạ Khiếu đi gội đầu tắm rửa trước, Tề Viễn mang cho anh một ít quần áo. Sau khi Hạ Khiếu tắm xong, anh mặc áo phông trắng và quần đùi bước ra.

Ở nhà Tề Viễn không tính là lạnh, so với thời tiết ở Tây Bắc thì Hoài Thành kỳ thực ôn hòa hơn. Vào cuối tháng Tư, Hạ Khiếu không cảm thấy lạnh ngay cả khi mặc áo phông và quần đùi.

Sau khi tắm rửa xong, anh trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, Tề Viễn cũng ngồi đó, cầm điện thoại sạc pin.

"Cát Bang và Lâm Diệp cũng biết cậu về, nhưng tôi nói cậu đã lên đường hai ngày, chờ cậu nghỉ ngơi rồi mai mốt chúng ta đi ăn cơm. Hôm nay qua loa chút, tôi bảo đầu bếp trong nhà làm mấy món, lát nữa là mang đến. Mẹ nó, để tóc ngắn tiện lợi thật đấy, chắc cắt luôn quá!"

Tề Viễn nói xong việc sắp xếp bữa tối, chủ đề lại chuyển sang mái tóc của Hạ Khiếu. Đổi chủ đề thôi chưa đủ, tay còn muốn sờ. Anh ta vừa thò lại gần, Hạ Khiếu liền né tránh, Tề Viễn nhướng mày, di chuyển móng vuốt về phía trước, kêu hừ hừ nhanh chóng. Sau khi kêu xong, anh ta lại phá lên cười.

Tóc Hạ Khiếu tuy nhìn có vẻ khô nhưng thực ra vẫn còn hơi ẩm. Bàn tay Tề Viễn đầy hơi nước sảng khoái, tất cả đều bốc hơi, chỉ còn lại mùi bạc hà của dầu gội.

Sau khi Tề Viễn trở về vị trí, anh ta nhìn về phía Hạ Khiếu cách đó không xa, cười lớn, cười một hồi mới hỏi.

"Lần này thế nào?"


Hạ Khiếu năm ngoái nói ra ngoài liền đi một mạch, sau khi ra ngoài, vì nơi anh đến rất xa nên tín hiệu không tốt lắm. Ban đầu anh nói lúc được lúc không, sau đó mấy người thường xuyên chỉ có thể liên lạc với anh nửa tháng một lần.

Hạ Khiếu thường ra ngoài sưu tầm các phong tục. Nhưng thiên về cái tôi hơn, cũng sẽ cho họ biết mình sẽ đi đâu. Mặc dù lần này đi theo đoàn làm phim phóng sự nhưng có vẻ như đã biến mất khỏi vòng kết nối của họ, mãi đến tận bây giờ mới quay lại.

"Cũng ổn." Hạ Khiếu nói, "Các cậu thì sao?"

"Chúng tôi vẫn như vậy." Tề Viễn nhắc đến bọn họ liền tùy ý nói vài câu. Đại khái Cát Bang đã tìm được bạn gái mới, Lâm Diệp bị gia đình thúc giục đi xem mắt. Còn anh ta, gia đình anh ta cũng muốn thúc giục, cho nên lúc trong nhà thúc giục anh ta khẩn trương, anh ta đã ra ngoài sống một mình.

Nhắc đến bạn bè, xem mắt và kết hôn, Tề Viễn lại liếc nhìn Hạ Khiếu. Nhìn xong, Tề Viễn liền thu hồi ánh mắt, thay đổi chủ đề.

"Lần này cậu về vừa đúng lúc đấy, sắp đến quốc tế lao động, lại là một lễ hội âm nhạc mới. Nhiều ban tổ chức của họ đã gửi cho tôi lời mời. Kỳ thật đã bắt đầu vào dịp lễ Thanh Minh, nhưng cậu không có ở đây nên tôi cũng chưa trả lời."

Tề Viễn nói về tình huống hoạt động của ban nhạc.

Lễ hội âm nhạc của ban nhạc về cơ bản kết thúc vào mùa thu. Sau đó im lìm suốt một mùa đông, chờ khi hoa nở vào mùa xuân năm sau, những người hâm mộ âm nhạc và các ban nhạc dường như được vớt lên từ lớp băng, bắt đầu bồn chồn. Điều này sẽ kéo dài đến mùa hè, đạt đến đỉnh điểm, sau đó dần dần biến mất vào mùa thu, ngủ yên vào mùa đông, rồi đến mùa xuân, lại bắt đầu sự kiện của ban nhạc.

Công việc của ban nhạc là đi lưu diễn năm này qua năm khác.

Mỗi năm có rất nhiều ban nhạc mới ra đời, nhiều ban nhạc cũ giải tán, nhưng Tề Viễn cảm thấy Vang Bóng Một Thời của họ sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.

Có lẽ bây giờ vì Hạ Khiếu nên vẫn chưa bắt đầu tham gia biểu diễn, nhưng sẽ luôn quay lại trạng thái trước đó.

"Trước mắt không cần trả lời."

Sau khi Tề Viễn thảo luận xong với Hạ Khiếu, Hạ Khiếu đã nói như vậy.

Hạ Khiếu nói xong, Tề Viễn chỉ ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì.

"Tôi sắp ra ngoài một thời gian nên không có cơ hội tham dự lễ hội âm nhạc." Hạ Khiếu nói với Tề Viễn.


Hạ Khiếu vừa mới từ bên ngoài trở về, lần này lại ra ngoài. Tề Viễn không mấy quan tâm đến việc Hạ Khiếu ra ngoài, anh ta nhìn Hạ Khiếu, nói.

"Đi đâu?"

"Tây Nam."

Hạ Khiếu nói như vậy.

Tây Nam là một nơi hoàn toàn khác với Tây Bắc. Phía Tây Bắc rộng lớn, khô ráo và trống trải, trong khi phía Tây Nam ẩm ướt, rậm rạp, phồn thịnh.

Hai nơi có cảm nhận không giống nhau.

"Cũng đi cùng đoàn phim phóng sự à?" Tề Viễn hỏi.

"Tôi tự đi." Hạ Khiếu nói.

"Cậu đi làm gì?" Tề Viễn nói.

Hạ Khiếu nói xong, Tề Viễn hỏi. Khi Tề Viễn hỏi xong, Hạ Khiếu quay đầu lại nhìn anh ta.

Thực ra có một số việc, Tề Viễn đã nhận thấy một số dấu hiệu, cũng muốn hỏi. Nhưng chưa bao giờ hỏi. Lời nói đến đây, Tề Viễn nhìn vào mắt Hạ Khiếu, nói.

"Là đi tìm Đường Miểu phải không?"

Sau khi Tề Viễn hỏi câu này, Hạ Khiếu vẫn chỉ nhìn anh ta. Tề Viễn nhìn Hạ Khiếu, người đã gầy đi và cắt tóc ngắn, lúc này mới hạ lông mày nhướng lên. Anh ta nhìn Hạ Khiếu, hỏi anh.

"A Khiếu."

"Hãy nói cho tôi sự thật."

"Có phải giữa cậu và Đường Miểu đã xảy ra chuyện gì không?"


Đọc truyện chữ Full