DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 5015

Chương 5015

Nguyễn Bảo Lan không dám mở miệng, tay phải cô ấy lặng lẽ sờ lên tay nắm cửa xe.

“Tôi đã ký vào đơn ly hôn rồi.”

Câu này của cô ấy đã hoàn toàn chọc giận Thẩm Tư Huy.

Trên khuôn mặt anh ta vốn đã xuất hiện vẻ u ám, thậm chí các khớp ngón tay đang bấu chặt vào ghế xe cũng bắt đầu trắng bệch ra: “Em thử nói lại lần nữa xem?”

Đột nhiên Nguyễn Bảo Lan có một loại ảo giác rằng nếu như cô ấy thực sự lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa thì chắc chắn Thẩm Tư Huy sẽ không khống chế được mà bóp ch ết cô ấy.

Nhưng dù vậy thì sự kiêu hãnh và lòng kiên trì trong Nguyễn Bảo Lan vẫn không thay đổi. Cô ấy hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm rồi mở miệng: “Tôi nói là tôi đã ký vào đơn ly hôn rồi, mối quan hệ bất bình thường giữa hai chúng †a cũng nên kết thúc thôi. Anh thấy không đúng sao?”

“Anh Thẩm, anh có nhớ khi xưa anh đã nói gì lúc ký hợp đồng với tôi không?”

Thẩm Tư Huy nghe cô ấy nói vậy thì ngẩn cả người. Lúc đó anh ta nói gì thì sao mà anh ta lại không nhớ đây?

Khi ấy, Nguyễn Bảo Lan vẫn còn là nhân viên bán thời gian kiêm phục vụ trong câu lạc bộ của anh ta. Vì để có tiền sinh hoạt và trợ cấp cho gia đình mà cô ấy làm việc bận rộn không ngừng. Thỉnh thoảng còn bị anh trai đến làm phiền.

Về sau, không thể đối phó với anh trai được nữa nên Nguyễn Bảo Lan bắt đầu lẩn tránh. Tận đến khi cha mẹ Nguyễn Bảo Lan chạy thẳng đến câu lạc bộ làm ầm lên để đòi tiền, cô ấy còn tưởng rằng mình sắp mất việc rồi.

Nhưng ai ngờ Thẩm Tư Huy lại không hề sa thải cô ấy mà còn đưa cho cô ấy một bản hợp đồng.

Nguyễn Bảo Lan dùng một tỷ rưỡi để đổi lấy một phần đời bình yên và bán rẻ ba năm tuổi xuân của mình.

Lúc hai người ký hợp đồng, sắc mặt của Nguyễn Bảo Lan trắng bệch ra, toàn thân thì run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Thế nhưng cô ấy lại cố gắng kiêm chế bản thân mình lại, ép buộc chính mình không được rơi lệ. Mà trên gương mặt người đứng đối diện cô ấy là Thẩm Tư Huy lại tràn ngập vẻ khinh thường.

Những lời anh ta nói khi ấy, có lẽ cả đời này Nguyễn Bảo Lan cũng chẳng thể nào quên: “Cô không cần sợ, tôi mới là người cần phải sợ hãi đây này. Dù sao cô cũng là người một là nghèo, hai là trắng tay nên cô cứ yên tâm mà ký bản hợp đồng này đi. Tôi thích những chị gái vừa xinh đẹp, vừa thông minh mà lại còn tài giỏi chứ không có hứng thú với mẫu con gái L0lita như cô đâu. Thế nên cô cứ yên tâm đi nhé, cô rất an toàn.”

“Còn nữa, trong ba năm này, tôi mong cô có thể xác định đúng vị trí của mình. Cuộc hôn nhân giữa hai chúng ta chỉ là một bản hợp đồng để giải quyết nhu cầu cá nhân của mỗi người. Tốt nhất là cô đừng ảo tưởng về vị trí mợ chủ nhà họ Thẩm làm gì.”

Cho đến tận hôm nay, dù nhiều năm đã trôi qua như vậy nhưng thậm chí Nguyễn Bảo Lan còn có thể đọc thuộc làu làu từng câu từng chữ mà năm đó Thẩm Tư Huy đã nói.

Mà giờ phút này cũng chính là lúc Thẩm Tư Huy hối hận không thôi, anh ta chỉ muốn tự vả vào miệng mình hai cái.

Bởi vì chính bản thân anh ta cũng không biết, thời gian ba năm có thể làm thay đổi trái tim của một người.

Nếu anh ta biết bây giờ mình đã yêu Nguyên Bảo Lan nhiều như thế thì năm đó, dù có đánh chết anh ta thì anh ta cũng sẽ không bao giờ nói ra những câu sỉ nhục người khác như vậy.

Đột nhiên sắc mặt của Thẩm Tư Huy thay đổi liên tục. Anh ta cứ nhìn chăm chăm vào Nguyễn Bảo Lan, một lúc lâu sau mới lúng túng mở lời: “Nếu… Nếu những lời năm đó tôi nói làm em tổn thương thì bây giờ cho tôi xin lỗi em.”

 

Đọc truyện chữ Full