DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 5037

Chương 5037

Nhìn thấy Lâm Thúy Vân nhận lỗi một cách thẳng thắn như vậy, Phương Thu Cúc cũng không trách cô ấy, thay vào đó cô ta lại càng thêm thích tính cách này của Lâm Thúy Vân.

Bởi vì tính cách của cô ta thuộc loại dịu dàng, nên cô ta cũng đánh giá rất cao con người vô tư, rất vui vẻ như Lâm Thúy Vân.

“Tiện thể, tôi còn chưa hỏi, tại sao cô lại đến bệnh viện?”

Phương Thu Cúc vừa đi đến phòng bệnh của mình vừa mở miệng hỏi.

Trên khuôn mặt Lâm Thúy Vân lộ ra | một nụ cười hạnh phúc, cô ấy đưa tay ra chạm vào bụng mình: “Tôi đến đây để khám thai, cũng đã gần ba tháng rồi.”

“Thật không? Chúc mừng côi”

“Cô nói mấy lời khách sáo như vậy để làm gì? Chúng ta hãy mau nói những chuyện khác!”

Ngay khi câu nói của Lâm Thúy Vân vừa dứt, Tô Lam tinh ý phát hiện ra rằng trên khuôn mặt của Phương Thu Cúc lóe lên một tia phức tạp.

Ba người bọn họ vừa trò chuyện vừa bước ra cửa.

Nhìn thấy Phương Thu Cúc chuẩn bị đi đến phòng bệnh của mình, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng họ: “Bác sĩ không nói với cô là mấy ngày hôm nay cô phải ở trên giường bệnh nghỉ ngơi hay sao? Tại sao lại đi xuống dưới này?”

Hai người Lâm Thúy Vân và Tô Lam quay đầu lại, phát hiện Chiến Minh Khoa đang mặc một bộ quần áo màu đen trên người, đứng cách họ khoảng bốn hoặc năm mét.

Ánh mắt anh ta khi nhìn Phương Thu Cúc thật sự rất dịu dàng nhưng khi nhìn qua Lâm Thúy Vân và Tô Lam lại trở về với vẻ thờ ơ và lạnh lùng.

“Anh là cậu chủ lớn nhà họ Chiến à?”

Lâm Thúy Vân đột nhiên kêu lên.

Chiến Minh Khoa lạnh lùng ngẩng đầu lên đánh giá người phụ nữ có thân hình cao gây, trưởng thành nhưng lại xinh đẹp quyến rũ như yêu tỉnh này.

Khi nói, giọng điệu của anh ta rất lạnh nhạt: “Chúng ta quen biết nhau sao?”

Lâm Thúy Vân nhanh chóng lắc đầu: “Nhiều năm trước, cha tôi đưa tôi đến tham gia một bữa tiệc rượu, tôi nhớ lần đó anh có chơi piano trong bữa tiệc đó.

Hôm đấy, anh chơi thật sự rất hay nên tôi khá là có ấn tượng với anh. Không ngờ mười năm sau, trông anh cũng không khác với lúc xưa!”

Đối với những người đã từng quen biết như Lâm Thúy Vân, trong lòng Chiến Minh Khoa có chút kháng cự.

Anh ta liếc nhìn Lâm Thúy Vân, không muốn chào hỏi mà đi thẳng đến bên cạnh Phương Thu Cúc, rất tự nhiên đứng bên cạnh cô ta.

Khi nói, giọng điệu lạnh lùng khó chịu ban đầu đã trở nên dịu dàng và nhẹ nhàng hơn, mặc dù nghe vẫn còn có chút hơi khó chịu: “Theo anh về bệnh viện nghỉ ngơi, ngoan, nghe lời”.

Từ “ngoan” vừa phát ra, đầu Phương Thu Cúc hơi cúi xuống. Tô Lam và Lâm Thúy Vân không biết được biểu hiện trên gương mặt của cô ta là khó xử hay ngại ngùng.

Một lúc sau, Phương Thu Cúc ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía Tô Lam và Lâm Thúy Vân, nói một giọng nói yếu ớt: “Vậy tôi về nghỉ ngơi trước nha.”

“Được, nghỉ ngơi cho tốt, giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất!”

Tô Lam gật đầu và chào tạm biệt Phương Thu Cúc.

 

Đọc truyện chữ Full