Bên này thư ký và trợ lý đã báo cáo xong, trợ lý trả lời một cuộc điện thoại, quay người nói với Cố Diệc Cư: "Cố tổng, hệ thống giám sát của cao ốc vừa được thiết đặt lại hai ngày trước, ngài có muốn xóa tất cả video ban đầu không?"
Cố Diệc Cư chỉnh lại cổ áo sơ mi, nghiêng đầu suy nghĩ: "Không xóa, để tôi xem."
Trợ lý gật đầu: "Vâng."
Sau đó, anh ta và thư ký rời đi, thuận tay đóng cửa.
Đôi chân thon dài giẫm lên đất, Cố Diệc Cư dùng đầu ngón tay mảnh khảnh xoa xoa khoé môi.
Triệu Nghĩa ngồi đối diện, vẫn không ngừng cười trộm: "Đau không, Cố tổng?"
Cố Diệc Cư nhướng mi nhìn anh, phớt lờ rồi dùng chuột bấm vào video trên hệ thống giám sát. Triệu Nghĩa đặt tạp chí xuống, đi đến dựa vào bàn nói: "Video thời CEO cũ không biết còn hay không?"
Cố Diệc Cư ừ một tiếng.
Mặc dù người này từ chức, không đến một tuần sau đã có người mới đến thay thế, nhưng tập đoàn Angel là một tập đoàn lớn, cá rồng lẫn lộn, hiện nay lại là thời kỳ phát triển của tập đoàn, đang muốn có chỗ đứng vững chắc ở Hải thị, tuyệt đối không cho phép có người tay trong giở trò, đặc biệt là cựu giám đốc không cam tâm rời đi kia.
Triệu Nghĩa tặc lưỡi: "Mày làm gì cũng có dự phòng, đám người A Lệ cũng bắt chước, khi nào bọn họ tới đây?"
Video được nhấp mở, Cố Diệc Cư chống cằm, nhìn màn hình, nhàn nhạt nói: "Sắp rồi."
"Lúc đấy phải đưa chúng nó đi ăn mừng."
"Ừ."
Hệ thống mà tập đoàn Angel sử dụng đương nhiên là tốt nhất, bất luận là chất lượng hình ảnh hay khả năng thu âm đều có thể làm tốt. Cố Diệc Cư tìm video mới nhất.
Video giám sát ở cửa ra vào của cao ốc có tổng cộng bốn góc, sau khi tìm một hồi, Cố Diệc Cư dừng lại một chút, dừng video ở lúc anh đi công tác.
Trần Diệu gặp một người đàn ông trung niên.
Trần Diệu đứng trên bậc thang, người đàn ông trung niên đứng dưới bậc thềm, hai người dường như đang nói chuyện gì đó. Trần Diệu khoanh tay, vẻ mặt đề phòng mà lạnh lẽo, đây là lần đầu tiên Cố Diệc Cư nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô gái nhỏ. Triệu Nghĩa thấy Cố Diệc Cư xem chăm chú như vậy, anh nghiêng người rồi sửng sốt hai giây: "Nha, đây không phải cô bé sao?"
"Người đàn ông này là ai? Nhìn quen quen, không đúng.. Hình như là ba cô bé."
Cố Diệc Cư không hé răng, mở âm thanh.
Giọng nói kiều mị nhưng lại lạnh như băng, giống như vẻ mặt của cô. Khi nói chuyện với Trần Kính Khang, thái độ của cô không khách sáo cũng không để mặt mũi cho người kia, chỉ khi nhìn thấy hũ dưa muối, biểu tình trên mặt cô mới khẽ biến, khuôn mặt quật cường lại ương bướng đeo mặt nạ lạnh lùng khiến anh đau lòng không nói lên lời.
Triệu Nghĩa im lặng xem.
Cô gái nhỏ, càng kiên cường lại càng đáng thương.
Cuối cùng, Trần Diệu chào Trần Kính Khang, xoay người đi vào cao ốc.
Giọng nói bực tức muốn hộc máu của Trần Kính Khang được ghi lại trong đoạn băng.
"Trần Diệu, vì tính cách này của mày mà hôn lễ bị huỷ, mày không cần chúng tao, còn ai có thể chăm sóc mày?"
Còn ai có thể chăm sóc cô?
Sống lưng cô gái nhỏ thẳng tắp, bước chân dừng lại, khuôn mặt thanh tú thoáng chốc hiện lên sự chết lặng, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ vô cảm, dường như đao kiếm cũng chẳng thể làm cô bị thương.
"Mẹ kiếp!" Triệu Nghĩa dùng sức đá bàn: "Đây là ba mẹ? Kẻ thù mới đúng."
Cố Diệc Cư im lặng nhìn cô gái đi bước nhanh trong video, trong giờ làm việc cô luôn búi cao tóc, thoạt nhìn thành thục, trưởng thành.
Đầu ngón tay thon dài sờ vào màn hình, anh cúi đầu cầm điếu thuốc hút một hơi.
Bé con.
Anh chăm sóc em.
*
Vốn tưởng Cố Diệc Cư chỉ nói mồm thôi. Ai ngờ, buổi chiều tan làm, cấp trên đã phát lệnh xuống, trưởng phòng Lý cầm điều lệnh đẩy văn phòng của Trần Diệu ra, dựa vào cửa nói: "Sớm biết nơi này không giữ được em, Trần Diệu."
Trần Diệu có chút mờ mịt nhìn Tiểu Vân.
Trưởng phòng Lý đi vào, đem điều lệnh đặt lên bàn của Trần Diệu: "Chúc mừng phu nhân đến cạnh giám sát giám đốc.."
Trên điều lệnh.
Nói rõ rằng Trần Diệu đã được thăng chức làm thư ký riêng của Cố Diệc Cư.
Thư ký riêng.
Trần Diệu: "..."
Tiểu Vân nắm lấy bả vai Trần Diệu: "Diệu tỷ, có phú quý cũng chớ quên nha."
Trưởng phòng Lý chỉ vào tiền lương phía trên: "Em xem, lương tốt thật. Nhưng đối với em mà nói chỉ là khoản nhỏ thôi, toàn bộ tập đoàn đều là của em.."
Trần Diệu bị trêu không nói lên lời, cô cầm điều lệnh rồi gửi một tin nhắn cho Cố Diệc Cư: "Đây là gì?"
Cố Diệc Cư: "Đọc không hiểu?"
Trần Diệu: ".. Tôi thích vị trí hiện tại."
Cố Diệc Cư: "Làm thư ký riêng của anh cũng tốt, tan sở anh đón em, em muốn đón ở cửa hay tầng hầm?"
Người này thật không biết xấu hổ.
Bỏ qua vấn đề quan trọng như vậy.
Trần Diệu tức giận trả lời: "Tôi đi tàu điện ngầm với Liễu Anh."
Cố Diệc Cư: "Được. Ngày mai Liễu Anh sẽ được chuyển đến công ty chi nhánh."
Trần Diệu: "Anh vô sỉ."
Cố Diệc Cư: "Cảm ơn."
Trần Diệu không nhắn WeChat với Cố Diệc Cư nữa, nhìn lệnh chuyển công việc, cô làm công việc nhân sự, biết rõ nhất lương của thư ký riêng.
Lương tháng phía trên đương nhiên động lòng người, chỉ lo lắng là làm thư ký riêng của Cố Diệc Cư, thư ký riêng.. Trần Diệu có thể tưởng tượng đến lúc đó máu chảy thành sông sẽ như thế nào.
Hai người thật là dây dưa không rõ.
Tuy nhiên, lòng kháng cự của Trần Diệu không lớn lắm.
Một là vì tiền.
Thứ hai, lòng cô cũng rõ ràng, chỉ cần cô không quyết đoán, chỉ cần Cố Diệc Cư lại dây dưa, cuối cùng hai người sẽ ít nhiều dính líu nhau.
Xét về phương diện tình cảm.
Trần Diệu có thể cầm được buông được, tám năm trước, cô từ bỏ, nỗi đau lúc đấy còn hơn bây giờ rất nhiều.
Hiện tại cô trưởng thành hơn, càng dễ dàng buông.
Đầu ngón tay của cô búng giấy điều lệnh.
Một bàn tay khác bắt lấy gấu bông Peppa Pig nhéo nhéo.
Gần đến giờ tan sở, Trần Diệu cầm túi nhỏ đi theo dòng người xuống lầu.
Gặp trưởng phòng Lý trong thang máy.
Trưởng phòng Lý đúng là một người thích buôn chuyện, đến gần Trần Diệu, nhỏ giọng hỏi: "Không đi hẹn hò với Cố tổng?"
Trần Diệu nghiêm túc nói: "Không có."
Trưởng phòng Lý mỉm cười, đứng thẳng dậy.
Kết quả khi đến tầng 1, trưởng phòng Lý ra khỏi thang máy. Trần Diệu chưa ra, trưởng phòng Lý quay đầu nhìn Trần Diệu một cái, cười nửa miệng.
ahihi cô không biết cấp trên của mình là người thích ngồi lê đôi mách như vậy.
Thang máy đi xuống tầng một phụ, lúc này không có người, ngoại trừ một hai giám đốc. Trần Diệu không quen họ, cô nhìn bọn họ đi ra thang máy trước, cô hơi dừng một chút rồi mới ra ngoài, đi ra khỏi cửa kính, một chiếc Mercedes đen liền lái đến, dừng bên cạnh Trần Diệu.
Cố Diệc Cư đặt tay lên cửa sổ nhìn cô.
Trần Diệu trừng anh, chui vào ghế phụ lái.
Cảnh này rơi vào trong mắt của hai giám đốc.
Hai người kinh ngạc nhìn nhau một cái.
"Cố tổng?"
"Cô gái đó là ai?"
"Mấy hôm trước Lưu đổng còn định giới thiệu con gái mình cho Cố tổng."
Sau khi Trần Diệu lên xe, chiếc Mecerdes đen lao vút đi, biến mất trong gala dưới tầng hầm. Trần Diệu trả lời cuộc gọi từ Liễu Anh, đầu kia Liễu Anh khóc kể lể: "Cậu bỏ rơi tớ."
Trần Diệu: "Lát nữa tớ mua đồ ăn cho cậu."
Liễu Anh khóc thút khít: "Hẹn hò với nam thần của tớ thật vui nhé.."
Trần Diệu liếc mắt nhìn tay áo đã xắn lên của Cố Diệc Cư, trong lòng âm thầm tặc lưỡi.
Nam thần cái rắm.
"Đi đâu?" Trần Diệu hỏi.
Cố Diệc Cư nhướng mày cười nói: "Đi ăn."
Nếu là quá khứ, Trần Diệu nhất định không muốn phí tiền ăn cơm ngoài. Thật ra năm nay cũng ăn ngoài nhiều, trước kia Trần Diệu và Liễu Anh đều giải quyết ở nhà. Trần Diệu không nói gì, Cố Diệc Cư chọn một nhà hàng không tệ, hai người đi vào, Trần Diệu chọn món.
Trần Diệu cũng không khách khí.
Lúc ăn Trần Diệu khá an tĩnh.
Cố Diệc cư cầm đũa gắp thức ăn cho cô, ánh mắt rơi xuống trên mặt cô.
Trần Diệu bị anh nhìn có chút không thoải mái, ngẩng đầu nhìn anh, những đầu ngón tay của Cố Diệc Cư lại chạm vào khoé môi Trần Diệu, lau nước tương bên trên.
Anh thu tay đặt lên môi, m/út.
Trần Diệu đỏ mặt, ở dưới gầm bàn hung hăng đá Cố Diệc Cư.
Anh cười nhẹ một tiếng.
Thật xấu xa, rất phiền.
Anh nói: "Chiều mai anh đi công tác."
Trần Diệu: "Đi đâu?"
"Thành phố Y, em phải đi theo anh."
Trần Diệu: "..."
Cô vừa nhai đồ ăn, vừa ậm ừ.
Làm thư ký riêng thì sếp đi đâu cũng phải đi theo. Cô có chút tò mò: "Vậy thư ký kia thì phải làm sao?"
"Anh ta đang giải quyết chuyện khác, vài ngày tới anh sẽ sắp xếp anh ta tiếp quản khách sạn."
Trần Diệu à một tiếng.
Cố Diệc Cư dùng chân dài của mình đụng đầu gối của Trần Diệu, ghé sát vào cô, nói: "Chờ kết hôn, em cũng mở một công ty rồi tự chơi nhé?"
Trần Diệu: "..."
Trước nay cô không nghĩ tới mình có thể làm bà chủ gì đó.
"Nghĩ cưới tôi, còn sớm lắm." Trần Diệu trả lời anh.
Cố Diệc Cư nhướng mày, đầu ngón tay nghịch cằm cô: "Thật sao?"
Trần Diệu dùng đũa đánh vào tay Cố Diệc Cư.
Bộp- một tiếng.
Còn khá vang.
"Đừng động tay động chân."
Cố Diệc Cư: "..."
*
Trần Diệu thăng chức chỉ là chuyện nhỏ, bởi vì cô mới vào công ty được một thời gian ngắn, việc Trần Diệu thăng chức chỉ có bộ phận nhân sự biết, những bộ phận khác Trần Diệu không quen.
Người bên cạnh Cố Diệc Cư trước nay đều là thân tín, trợ lý Liễu đi theo anh lâu nhất, khi anh còn là cổ đông của tập đoàn Angel, trợ lý Liễu đã làm việc cho anh.
Triệu Nghĩa phụ trách một ít hạng mục khác, là người đáng tin cậy nhất. Về phần vị thư ký mới, Cố Diệc Cư đang chuyển sang cho Trần Diệu.
Thư ký đã được chuyển đi.
Khi Trần Diệu thu dọn đồ đạc của mình lên tầng cao nhất, trợ lý Liễu tự mình đến đón, khi thấy Trần Diệu, anh ta rất cung kính, dẫn Trần Diệu đến văn phòng của cô.
Người trong miệng Cố tổng lần trước là cô.
Là Trần Diệu!
Là cô ấy!
Là cô ấy!
Vì cô, cái vị rất có tiền đồ kia, Chu Lục, trực tiếp bị sung quân đến Đồng thị. Trợ lý Liễu nhìn Trần Diệu, nghĩ thầm, hồng nhan họa thuỷ..
Trần Diệu đi vào phòng làm việc của mình, quay đầu lại nhìn trợ lý Liễu, có chút nghi hoặc: "Trợ lý Liễu, còn có chuyện gì sao?"
Trợ lý Liễu lập tức hoàn hồn, lắc đầu cười nói: "Không có gì, đây là hạng mục gần nhất của Cố tổng, cô nhìn xem.."
Trần Diệu gật đầu, cầm xấp tài liệu lên lật xem một hồi.
Trợ lý Liễu đứng bên cạnh, thần sai quỷ khiến thế nào mà hô câu: "Cô bé?"
Trần Diệu theo phản xạ định đáp lại.
Một giọng nói lạnh lùng từ ngoài cửa truyền vào: "Cô bé là để anh gọi?"
Cố Diệc Cư dựa vào cửa, xắn tay áo, lạnh lùng nhìn anh.
Trợ lý Liễu quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Cố Diệc Cư, đầu gối mềm nhũn..
Trần Diệu nhíu mày mắng anh: "Cũng không phải chỉ mình anh được gọi."
Cố Diệc Cư: "..."
Dm?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái
Chương 37
Chương 37