Buổi chiều, Tiểu Lê chỉnh sửa lại bản thảo. Trần Diệu đứng bên cạnh nhìn khiến Tiểu Lê rất căng thẳng, kỳ thật tất cả mọi người trong công ty đều biết bà chủ là Trần Diệu.
Nên khi Trần Diệu vừa mới vào công ty, toàn bộ nhân viên mới đứng cả lên, da đầu căng ra. Trần Diệu nhạy bén phát hiện sự gượng gạo của Tiểu Lê, cô đưa tay vỗ vai cô ấy, nói: "Viết cẩn thận, đoạn này sửa một chút."
Tiểu Lê run rẩy trong khẩn trương, gật đầu nói: "Vâng."
Vì đây là content đầu tiên của phòng làm việc, Trần Diệu tự mình giám sát công việc cũng là chuyện bình thường, cô hy vọng công việc đầu tiên hoàn thành tốt, coi như đầu xuôi.
Chỉ thế thôi.
Nhìn Tiểu Lê gõ cái tên Cố Diệc Cư lên màn hình, cô có chút thất thần.
Hai hôm trước hai người vừa cắn nhau, đầu lưỡi cô vẫn còn hơi tê. Thật ra Trần Diệu biết rõ, tính cách mình có phần hơi bướng, chị gái Cố Diệc Cư cũng nói tính cách anh cũng rất cứng, tính tình hai người như vậy đụng nhau nên cãi nhau, trở thành tình cảnh bây giờ.
Giống như thú hoang bị mắc kẹt.
Nếu Cố Diệc Cư tìm một người dịu dàng hơn thì có tốt hơn không?
Nghĩ đến đây, Trần Diệu thấy mình hô hấp không thông.
Cô quẳng hết mớ bòng bong đó ra sau đầu, chăm chú nhìn chằm chằm vào bản thảo mà Tiểu Lê đang viết.
Tiểu Lê ghé vào bàn, căng da đầu gõ từng chữ khó khăn.
Hơn 5 giờ.
Không có chuyện gì nên mọi người trong công ty đều tan ca.
Bản thảo của Tiểu Lê cũng đã viết xong, giao cho Trần Diệu rồi xách túi chạy lấy người.
Trần Diệu ngồi trước bàn làm việc, đọc bản thảo, dò xét rất lâu, lâu đến nỗi khi Trì Đồng gõ cửa nói hết giờ rồi, Trần Diệu như mới vừa tỉnh từ trong mộng, cô thu dọn đồ đạc, thuận tiện nhét giấy sở hữu cổ phần vào trong túi.
Đi ra ngoài với Trì Đồng.
Trì Đồng khóa cửa, Trần Diệu ngẩng đầu nhìn văn phòng. Tâm tình có hơi phức tạp, Trì Đồng nói: "Chị ở gần đây, em thì sao?"
Trần Diệu lấy lại ý thức, nói: "Chung cư Ngọc Lan."
Trì Đồng cười lắc đầu: "Chị chưa biết chỗ này, đi, về thôi."
Trần Diệu ừ một tiếng.
Sau khi đi được hai bước, Trì Đồng lại nói: "Hay bọn mình cùng đi ăn tối?"
Trần Diệu nghĩ một hồi, cũng được, thế là cả hai cùng nhau tìm một nhà hàng nhỏ gọi cơm, cũng nói nói cười cười một hồi mới tạm biệt nhau.
Trần Diệu cúi đầu nhìn giấy sở hữu cổ phần trong túi xách, bắt một chiếc taxi, nói tên khu dân cư chỗ Cố Diệc Cư.
Khu dân cư này có hơi xa.
Một chiều rất đắt, Trần Diệu nén xót ví trả tiền.
Chỉ là không có thẻ nên Trần Diệu không thể đi vào, cô không đến công ty tìm Cố Diệc Cư, chủ yếu là sợ bị nhiều người nhìn.
Lúc nghỉ việc cũng không vẻ vang lắm.
Trần Diệu cầm điện thoại duy động.
Nghĩ bụng định gửi WeChat cho Cố Diệc Cư, hoặc là gọi luôn.
Không ngờ.
Chưa rõ ra chữ thì trời đổ mưa to rào rào, Trần Diệu đứng bên ngoài tiểu khu, không có gì che chắn nên chốc lát đã ướt sũng.
Khu dân cư này tựa núi dựa sông. Mưa càng lớn, người qua lại càng vắng dần, mưa gió đổ ào ào rơi xuống không trung, Trần Diệu ôm cánh tay vội vã chạy đến chỗ bảo vệ.
Bảo vệ thò đầu ra nhìn Trần Diệu, lặng lẽ đưa cho cô một tờ khăn giấy: "Tìm người?"
Trần Diệu ôm chặt túi nhỏ: "Vâng."
Bảo vệ: "Gọi điện thoại đi."
Trần Diệu gật đầu, cúi đầu cầm điện thoại lên, ai ngờ... Điện thoại sập nguồn.
Thật xui xẻo. Hôm nay ra ngoài không xem tử vi.
Cô hơi nản.
Lúc này.
Một chiếc Mercedes đen xé màn mưa chạy đến, đèn xe xoẹt qua, rọi vào mặt Trần Diệu.
Trần Diệu theo bản năng híp mắt lại.
Cửa sổ xe Mercedes hạ xuống, Cố Diệc Cư đặt một tay bên cửa sổ, đôi mắt hẹp dài khẽ quan sát Trần Diệu, đến khi thấy rõ mặt cô.
Đồng tử anh co rút, chiếc xe đột ngột dừng lại trong đêm mưa đen.
Cửa xe mở ra, Cố Diệc Cư khoác áo chạy vào màn mưa, mi tâm nén giận, mở áo khoác bọc Trần Diệu vào lòng.
"Sao đến mà không gọi điện? Anh đi đón em!" Giọng điệu anh hơi hung dữ.
Trần Diệu bị lạnh vì dầm mưa, mưa gió thay nhau xối lên người, lòng đang ảo não, trơ trọi đứng bên ngoài tiểu khu có hơi tủi thân, còn có một loại cảm giác cô đơn không thể nói...
Cảnh anh đến ôm lấy cô, dù giọng điệu rất hung dữ, nhưng...
Trần Diệu mím chặt môi, cảm thấy ấm áp trong lòng, cô vươn ngón tay giữ chặt áo khoác phảng phất mùi thuốc lá: "Tôi định gọi, nhưng điện thoại hết pin."
Giọng hơi yếu, có thể vì lạnh, cũng có thể vì tủi thân.
Cố Diệc Cư nghe xong, lại dùng sức kéo áo khoác lại, giọng điệu nhẹ hơn một chút, anh nhớ Cố Tình nói, phải ấm áp, đừng có bá đạo.
Anh nói: "Em đứng đây, anh đi lái xe."
Trần Diệu ngẩng đầu nhìn anh: "Vâng."
Cố Diệc Cư nhìn đôi môi trắng bệch của cô, còn có đôi mắt xinh đẹp kia, yết hầu lăn lăn.
Phải nhịn!
Hai người vẫn đang trong giai đoạn "bình tĩnh".
Cố Diệc Cư cắn răng nhắc nhở bản thân, xoay người chạy lại vào màn mưa, chui vào trong rồi lùi xe.
Trần Diệu nhìn anh đẫm nước mưa, vô thức lùi về phía sau, nhường chỗ cho xe anh. Chiếc Mercedes đen lùi lại, dừng bên cạnh Trần Diệu. Anh cúi người ấn nút điều khiển bên ghế phụ lái, cửa xe mở ra, Trần Diệu mặc áo khoác của anh chui vào trong vị trí phụ lái.
Hệ thống sưởi được bật.
Trong xe có chút ấm áp, Trần Diệu đóng cửa xe lại.
Ngồi trong xe chỉ nghe thấy tiếng nước mưa lộp độp bên ngoài. Cố Diệc Cư đưa cho Trần Diệu một hộp khăn giấy, cô nhận lấy, thấy áo sơ mi của anh đã ướt hết, tóc vẫn đang nhỏ giọt, chảy xuống theo cổ, trượt vào trong cổ áo.
Trần Diệu rút khăn giấy, hơi dừng lại.
Sau đó sáp lại gần, lau mặt anh.
Cố Diệc Cư cứng đờ, tay trượt vô lăng, suýt nữa đâm vào tường, may mà kịp thời phanh lại.
Anh quay đầu, híp mắt.
Trần Diệu lập tức rút tay lại: "Xin lỗi... Tôi..."
Yết hầu Cố Diệc Cư lại lăn lăn. Anh nắm tay Trần Diệu, để tay cô chạm lên cổ mình, cả người nhướn về phía trước, thấp giọng nói: "Lau, lau cho anh."
Trần Diệu hơi hối hận vì hành động vừa rồi của mình, cô nhét khăn giấy vào cổ áo anh: "Tự anh lau."
Cố Diệc Cư: "..."
Được thôi.
Chiếc Mercedes đen lại khởi động, trực tiếp lái vào gara trong hầm. Hầm để xe của tiểu khu này không đi thẳng từ cửa chính vào, mà phải chạy một vòng tròn, sau đó đi vào từ lối bên kia, càng đi sâu càng tối, cũng càng không còn người, nhưng trong gara lại có rất nhiều xe.
Sau khi xe dừng lại.
Trần Diệu và Cố Diệc Cư xuống xe, ghế da trong xe đều đã ướt đẫm.
Tuy rằng hệ thống sưởi vẫn luôn được bật, nhưng Trần Diệu xuống xe vẫn cảm thấy lạnh, cô ôm chặt túi nhỏ, lòng lo lắng cho cái giấy trong túi. Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhìn cô, cầm đi túi nhỏ, giữ chặt cổ tay dẫn cô lên lầu. Trần Diệu thoáng giãy dụa vài cái, tầm mắt dừng trên tay đeo đồng hồ của anh.
Cô nhớ kỹ ngày Trung học khi ấy chơi trượt băng, tên đàn ông chó này thà... kéo cổ tay chứ không chịu nắm tay cô.
Đến khi đi vào trong thang máy, Trần Diệu vẫn chưa tránh được, tay anh men theo trượt xuống, lòng bàn tay hướng lòng bàn tay, mười ngón tay giao chặt nhau. Lúc này Trần Diệu dùng sức vùng vẫy, Cố Diệc Cư làm bộ không thấy gì cả, vẫn nắm chặt.
Trần Diệu mím môi, giọng nói cô vang trong thang máy: "Ngày cấp ba đi trượt băng, anh kéo cổ tay tôi trượt vài vòng... Sao lúc đó không nắm tay tôi?"
Tâm Cố Diệc Cư nhảy lên: "..."
Mẹ kiếp.
Trần Diệu rút tay mình ra, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Cố Diệc Cư: "..."
Hít hít hít.
Phải nhã nhặn.
Phải nhẫn.
Chưa đến bao lâu thì đến tầng.
Hai người vào cửa, thay giày, Trần Diệu vừa đi vào vừa mở túi nhỏ, lật giấy sở hữu cổ phần kiểm tra. Cố Diệc Cư vừa cởi áo sơ mi vừa vào phòng, chỉ chốc lát sau đi ra, trong tay cầm một bộ đồ ngủ nữ mới, đang định đưa cho Trần Diệu thì nhìn thấy cô đang nhìn tờ giấy kia.
Anh híp híp mắt, rút tờ giấy đi, nói: "Trước tiên tắm rửa thay quần áo, rồi nói gì thì nói sau."
Khoảnh khắc nhìn thấy giấy sở hữu cổ phần, Cố Diệc Cư liền rõ ràng Trần Diệu phát hiện chuyện về văn phòng mới đến tìm anh, trong lòng có chút khó chịu.
Anh còn tưởng hôm nay đã khiến cô cảm động.
Thật khờ.
Trần Diệu bị nhét cái áo ngủ mới vào lòng, ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Diệc Cư tựa lưng vào ghế, nói: "Bộ đồ ngủ này anh mua cho em, kích cỡ vừa chuẩn, lúc trước để trong tủ anh, em đi không cầm theo."
Khuôn mặt trắng bệch vì lạnh của Trần Diệu hồng lên.
Nếu hai người không ồn ào thì lúc này có thể thật sự sống chung.
Cô nói: "Tôi đi thay."
Người ướt cả, để vậy lát nữa sợ cảm lạnh.
"Anh nói em tắm!" Cố Diệc Cư lạnh giọng: "Em không làm, anh vào giúp."
Trần Diệu: "..."
Cô mím môi, xoay người vào phòng tắm, thuận tay đóng cửa lại.
Cố Diệc Cư nghe tiếng động truyền lại, khóe môi nhếch lên. Nói thật, anh thật sự thích cái tính tình này của cô, tuy khiến người ta tức nổ mắt, nhưng chỉ cần không nói ba đáp bốn, anh có thể vui vẻ nhìn cô vô pháp vô thiên...
Giống ngày học cấp ba lúc ấy.
*
Trần Diệu tắm rất nhanh, cô không muốn ở lại trong phòng tắm của anh quá lâu, vì sẽ khiến cô nhớ lại rất nhiều chuyện. Nhất là tối hôm đó ở nhà chờ anh, còn có chuyện bị anh trói trên giường. Tuy nhiên, được nước nóng gột rửa hết khí lạnh trên người, làm cô dễ chịu hơn rất nhiều, sau đó cô mặc bộ đồ ngủ kia.
Đi ra.
Vừa đi ra liền thấy anh đang cởi áo sơ mi, lộ ra lồng ngực đường nét rõ ràng. Trần Diệu đỏ mặt, xoay người đi nhanh ra khỏi phòng.
Phía sau.
Anh cười nhẹ một tiếng.
Trần Diệu: "..."
Vì hai người đều bị mắc mưa, Trần Diệu nhớ cảnh lưng anh ướt đẫm nước mưa, áo sơ mi dán chặt vào người, có thể thấy rõ vùng da thịt rộng lớn và thắt lưng hẹp. Trần Diệu lắc lắc đầu, đi vào phòng bếp, cắt lát gừng, nấu hai bát canh gừng bưng ra, đặt trên bàn.
Cố Diệc Cư lau tóc, thấy cô không về, thở phào nhẹ nhõm.
Trần Diệu tự uống hết bát canh gừng trước, nói: "Anh cũng uống đi, không thì mai ốm."
Cố Diệc Cư nhíu mày, đi đến, bưng bát canh gừng lên, uống hết trong một ngụm, vừa uống vừa nhìn cô.
Bộ đồ ngủ này anh nhờ Cố Tình ra nước ngoài mua hộ, bên trong áo choàng là một chiếc váy thắt lưng tím, dây đeo bằng ren.
Lúc này cô đang đi dép lê, phơi bày đôi chân dài. Cổ áo choàng tuy bị cô khép chặt nhưng vẫn hơi phồng lên, có thể thấy được đường cong.
Cùng với vẻ tái nhợt trên khuôn mặt lộ vẻ yếu đuối. Cố Diệc Cư thấy cổ họng hơi khô nóng, khớp ngón tay rõ ràng ghì chặt vào lưng ghế.
Căng chặt.
Chịu đựng.
Trong đầu lại nhớ đến mấy chuyện kia.
Cô không có sức phản kháng, chỉ có thể rên ra tiếng.
Mẹ kiếp.
Chịu đựng.
Trần Diệu hoàn toàn không biết lúc này đầu óc Cố Diệc Cư đã bay lên trời, cô cầm hai cái chén đi vào phòng bếp, rửa sạch, lau tay, đi đến bên bàn trà, khom lưng cầm giấy sở hữu cổ phần nhìn Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư nhướng mày nhìn cô: "Hử?"
Trần Diệu vẫy vẫy tờ giẫy: "Anh đến đây."
Cố Diệc Cư: "...Ồ."
Anh đi qua, khom lưng ngồi xuống trên sofa, lấy một điếu thuốc từ bàn trà, bật lửa, cúi đầu hút, sau đó mới nhìn cô.
Khói lượn lờ.
Khuôn mặt người đàn ông phía sau lớp khói càng tuấn tú, Trần Diệu cũng ngồi xuống bên cạnh.
Cô đặt giấy sở hữu cổ phần của mình lên bàn, đẩy sang.
Quai hàm Cố Diệc Cư căng chặt, ánh mắt lạnh đi vài phần.
Anh cho là Trần Diệu muốn từ chối cổ phần này...
Lúc này, Trần Diệu nói: "Cảm ơn anh vì đã tốn tâm tư mở văn phòng này."
Cố Diệc Cư búng tàn thuốc, hút một hơi, ừ một tiếng.
Anh phải nghe kỹ xem cô định nói cái gì.
Trần Diệu chần chừ, nói: "Tôi sẽ đưa anh giấy nợ, số tiền trong cổ phần này là khoản tôi nợ anh, sau đó... Kiếm được tiền tôi sẽ trả lại anh."
Cố Diệc Cư không lên tiếng, híp mắt nhìn cô.
Trần Diệu: "Anh thấy sao?"
Cố Diệc Cư rũ mắt nhìn tờ giấy kia, lúc đó hai người vẫn đang mặn nồng, không dự tính đến chuyện xảy ra về sau. Đôi chân dài của anh giao nhau, một lúc lâu sau mới gật đầu: "Được. Nhưng nếu em không trả hết được thì sao? Khoản tiền em nợ tôi em định thế nào?"
Trần Diệu: "...Tôi."
Cố Diệc Cư nhướn cả người về phía trước, hai tay đặt trên đầu gối, khói thuốc lá kẹp giữa ngón tay bay lên, anh nhếch môi: "Không trả được hết thì gả cho anh."
Trần Diệu: "..."
Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Mọe nó.
Cố Diệc Cư lại nói: "Thật ra như vậy em không thiệt thòi gì, dù sao sau thời gian bình tĩnh, em cũng phải gả cho anh."
Trần Diệu: "..."
Cô mở miệng, định phản bác.
Cố Diệc Cư lại ngả về phía sau, nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô: "Anh có ý định tiến quân vào ngành giải trí, nhưng đang thiếu một chỗ hổng, truyền thông MeoMeo vừa hay đang trống, cứ điều hành tốt đi, sau này sẽ cần đến em, cô bé của anh..."
"Em sẽ thành một Trần tổng tài giỏi."
Trần Diệu ngẩn người.
Cô cảm giác bỗng dưng được giao trách nhiệm, cảm giác này không giống như làm thư ký riêng với tư cách là nhân viên phòng nhân sự, cô có trách nhiệm hậu thuẫn phòng ban, còn phải phục vụ tập đoàn Angel.
Trong khoảnh khắc cô nhớ đến một thân tự tin của Chung Dao.
Cố Tình cũng tự tin như vậy.
Trần Diệu mím môi: "Được."
Cố Diệc Cư nhếch môi: "Anh muốn thu phí."
Trần Diệu sửng sốt: "Phí gì?"
Cố Diệc Cư chống một tay lên bàn, kề sát cô: "Hôn em được không?"
Trần Diệu ngả về phía sau, nhưng ghế sofa cô ngồi hơi lắc lư, cả người lộn ngược, thiếu chút nữa thì ngã sấp mặt. Cố Diệc Cư nhanh chóng giữ chặt cái ghế dựa.
Thân hình cao hớn vững chắc phủ lên người Trần Diệu, che khuất phần lớn ánh đèn.
Trần Diệu nằm trên ghế sofa, yết ớt nhìn anh, ánh sáng từ đèn điện mờ ảo, đôi mắt hẹp dài của anh đen kịt.
Không khí đột nhiên trở nên ái muội, hô hấp phả vào nhau.
Cố Diệc Cư nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng, ngả về phía trước.
Trần Diệu há miệng: "Cố..."
Còn chưa dứt lời, Cố Diệc Cư đã nghển đầu, bạc môi dán lên trán Trần Diệu.
Khẽ thở dài một hơi.
Thôi.
Trước tiên... Nhã nhặn đã.
Có vẻ cũng có tác dụng...
*
Lúc này, điện thoại đang sạc của Trần Diệu vang lên, cực kì chói tai. Trần Diệu hoàn hồn, đẩy vai Cố Diệc Cư ra, nhảy dựng lên, nhào tới cầm điện thoại di động.
Tiểu Quất nằm bên cạnh điện thoại bị Trần Diệu dọa sợ, chợt tỉnh lại, thân mèo dựng đứng.
Trần Diệu rút điện thoại chỉ mới được 7%, thấy số điện thoại từ Hải Thị, cô bắt máy, đầu kia, tiếng khóc lóc của Chu Lệ vang lên: "Trần Diệu? Trần Diệu? Con đến bệnh viện thăm ba được không? Ông... Ông ấy ngất..."
Trần Diệu cứng độ, theo phản xạ định cúp điện thoại.
Cô khựng lại một chút, hỏi: "Sao lại ngất? Con gái ngoan của hai người, Trần Hân đâu?"
Chu Lệ vẫn nức nở, không trả lời câu hỏi về Trần Hân, chỉ nói: "Ông ấy ngất, đột nhiên ngất xỉu, mẹ sợ, Trần Diệu... Trần Diệu... Cầu con đến đây... Thăm ông ấy."
Trần Diệu nhíu mày: "Hai người ở đâu?"
"Ở... Ở tầng ba, bệnh viện nhân dân Hải thị."
Không phải nơi khác, mà là bệnh viện, Trần Diệu tin vài phần, cô lại hỏi tiếp: "Trần Hân đâu?"
Chu Lệ có vẻ như trút giận vào câu nói: "Nó không có ở đây."
Chu Lệ rất ít khi nói về Trần Hân với điệu bộ như vậy. Trần Diệu dừng một chút, vốn định buông xuôi không quan tâm. Nhưng... Trần Kính Khang... Cô lại nhớ đến chuyện trong tám năm qua... Trần Kính Khang thỉnh thoảng nhét tiền cho cô.
Cô siết chặt tay rồi lại buông ra.
Cuối cùng nói: "Đã biết, tôi sẽ đi thăm."
Nói xong, cô không để ý đến tiếng khóc của Chu Lệ mà dập máy luôn. Đờ người cầm điện thoại, cô nhìn Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư đứng không xa, nên cái gì cũng nghe được.
Anh dựng dậy, lấy chìa khóa xe: "Anh đưa em đi."
Tuyệt đối sẽ không để em một mình đối mặt với đôi ba mẹ kia.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái
Chương 54
Chương 54