DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 490: C490: Huyên huyên rất may mắn rút thăm trúng thưởng giải nhất

Ninh Hoành Đạt đưa mã rút thăm trúng thưởng cho Tần Lãng, hắn còn chưa cầm thì Huyên Huyên đang ở trong ngực đã đưa tay ra giành lấy.

Nhóc con cười ngọt ngào với baba, cầm chặt mã rút thăm trúng thưởng không chịu buông tay.

Tân Lãng cười cười, nói: 'Huyên Huyên muốn rút thưởng, có đúng không hả?”

"Vậy lát nữa để Huyên Huyên của chúng tôi rút."

Ninh Hoành Đạt thấy thế thì lập tức nói: "Không thành vấn đề, lát nữa tôi sẽ bảo nhân viên mang hộp xổ số xuống để bé rút."

Những người khác đều cầm mã số lên sân khấu rút thăm, đến lượt Tân Lãng thì Ninh Chỉ Lan lại tự mình cầm hộp xổ số xuống sân khấu. Cô đi đến trước mắt Tân Lãng, nói với Huyên Huyên trong ngực hắn: "Huyên Huyên bảo bối, con thay Tần đại sư rút thưởng nhé!"

"Bỏ tay vào trong chiếc hộp này, rồi lấy một quả bóng nhỏ. ra, bé cưng có biết làm không nào?”

Tần Lãng nói: "Thằng bé làm được, không thành vấn đề."

Gần đây, ngày nào mấy nhóc cũng học cầm nắm, trong hộp. này đều là quả bóng bàn, những cái này đối với Huyên Huyên rất đơn giản.


Nhưng mà nhóc không hiểu quy tắc chơi, nhìn dì xinh đẹp và hộp xổ số trước mặt mình, trên mặt nhóc đều là sự nghiên cứu và tìm tòi.

Tần Lãng cầm lấy bàn tay nhỏ của bé đặt trên hộp, nói: "Huyên Huyên, bắt quả bóng nha."

Nghe thấy mấy từ "bắt quả bóng”, Huyên Huyên lập tức hưng phấn, hai chân nhỏ nhảy nhảy mấy cái trên đùi Tần Lãng. Sau đó, lấy tay mò trong hộp một lúc rồi lấy ra một quả bóng nhỏ màu vàng.

Huyên Huyên bắt được bóng thì rất vui vẻ đưa bóng cho Tần Lãng xem, bình thường chơi ở nhà cũng vậy. Sau khi các bé bắt được bóng đều đưa cho Tần Lãng và Tô Thi Hàm xem, đợi bọn họ khen chúng giỏi thì mới chịu.

Mặc dù tình huống hôm nay hơi khác một chút, nhưng mà Tần Lãng vẫn vươn tay xoa đầu Huyên Huyên, khen cậu bé: "Huyên Huyên của chúng ta thật là giỏi nha."

"Bây giờ chúng ta đưa bóng cho dì nhé? Để dì xem vận may của Huyên Huyên nhà chúng ta thế nào nha."

Huyên Huyên nghe Tần Lãng nói thì quay đầu nhìn sang Ninh Chỉ Lan đang chờ bên cạnh, sau đó do dự đưa tay nhỏ ra.

Ninh Chỉ Lan là một cô gái chưa trải qua việc sinh con, nhưng khi thấy cảnh này thì trái tim đêu mềm nhũn, giọng nói cũng dịu dàng hơn, nói: "Huyên Huyên ngoan quá, lại rất thông minh nữa nha!"

“Nào, để dì nhìn xem, Huyên Huyên của chúng ta rút được giải thưởng gì nào!”

Ninh Chỉ Lan cầm quả bóng hướng trực tiếp vào camera, số trên bóng lập tức xuất hiện trên màn hình lớn trên sân khấu.

“Giải nhất!"

"Bé Huyên Huyên rút trúng giải nhất!"

"Hôm nay giải nhất của chúng ta đã xuất hiện, chúng ta cùng nhau chúc mừng Tân tiên sinh!"

Tất cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, người ngồi cùng bàn với Tần Lãng cũng rất ngạc nhiên.

“Vận may của Huyên Huyên thật tốt nha! Vừa rút đã trúng giải nhất, giải nhất này chỉ có một cái thôi đó!" Vạn Kiều Anh vừa cười vừa nói.


Tô Thi Hàm và Tần Lãng cũng không ngờ Huyên Huyên tùy tiện rút cũng lấy được giải nhất.

Dựa theo giải thưởng được công bố trên màn hình, giải nhất là ba tấm vé máy bay từ Thượng Hải đến thành phố Tam Á để du lịch, ngày đi là trước Giáng Sinh một ngày.

Ninh Chỉ Lan thấy Huyên Huyên rút trúng giải nhất cho nên lập tức nói đổi thành năm tấm vé máy bay, bởi vì nhà Tân Lãng có năm người.

Những vị khách khác đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt hâm mộ. Mặc dù rất ghen tị, nhưng mà cũng không có cách nào cả, ai bảo bọn họ không có vận may như vậy.

Vẫn tiếp tục rút thưởng nhưng mà mọi người không nhiệt tình như vừa rồi nữa, dù sao thì giải nhất đã bị rút được rồi.

Huyên Huyên còn chưa biết mình đã làm được một chuyện vô cùng lợi hại, vẫn ngồi trong ngực Tần Lãng chơi đùa.

Tô Thi Hàm nhìn con trai lớn nhà mình, kéo tay nhỏ của nhóc nói: "Huyên Huyên nhà chúng ta thật là giỏi, vừa rút thăm đã được giải nhất rồi!"

Huyên Huyên nghe thấy lời của Tô Thi Hàm thì cười vui vẻ, lộ ra sáu cái răng nhỏ.

"Tần Lãng, giải nhất là vé máy bay du lịch Tam Á 7 ngày vào lễ Giáng Sinh. Chúng ta đã nói với cha mẹ là cùng nhau ở Thượng Hải trải qua tết Nguyên Đán, vậy giờ chúng ta có cần giải thưởng này nữa không?" Tô Thi Hàm hỏi.

"Muốn chứ, đây chính là Huyên Huyên nhà ta may mắn rút được, tất nhiên là chúng ta muốn rồi!" Tần Lãng nhìn con trai nói.


"Chuyện cha mẹ đến chơi với chúng ta vào tết Nguyên Đán, chờ chiều nay chúng ta về bàn bạc lại với họ một chút."

"Ý anh là để ba bé cưng cùng chúng ta đi Tam Á. Bây giờ thời tiết lạnh, chính là mùa du lịch ở Tam Á. Chúng ta đến đó trải qua Nguyên Đán, cũng rất tốt."

"Hơn nữa, đây là Huyên Huyên rút trúng. Thi Hàm, chúng ta không nên lãng phí, chắc chắn các con cũng thích ra ngoài chơi."

Tô Thi Hàm nhớ đến lần trước đi thành phố Đông Dương chơi, các bé cưng đều rất vui vẻ. Tô Thi Hàm cười gật gật đầu: "Được! Vậy thì chiều theo các con của chúng ta!"

"“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, nhà chúng ta muốn đi du lịch. Lần này, ông bà nội và ông bà ngoại cũng đi cùng chúng ta, các con có thích không hả?”

Ba nhóc con hưng phấn nhảy tới nhảy lui trên người bọn họ, mặc dù không biết có chuyện gì, nhưng mà chúng nghe thấy cha mẹ nói chuyện thôi đã thấy rất vui vẻ rồi.

Giữa trưa, tất mọi người ăn cơm ở Tụ Đức Toàn, bàn của Tần Lãng vẫn do Ninh Hoành Đạt tự mình làm đầu bếp. Món phật nhảy tường lần trước, Tần Lãng vừa ăn đã nhận ra "Nguyên liệu bí mật" của ông, Ninh Hoành Đạt cảm thấy ở mặt này thì chắc chắn Tần Lãng cũng là người trong nghề.

Cho nên, chỉ cần Tần Lãng đến thì ông đều tự mình xuống bếp nấu. Thứ nhất là vì Tần đại sư đã từng giúp đỡ bọn họ, thứ hai là ông sợ mấy đầu bếp kia tay chân lóng ngóng, nấu không hợp khẩu vị của Tần đại sư.

Sau bữa trưa, rất nhiều vị khách đều ở lại tham gia các dịch vụ giải trí. Tần Lãng và Tô Thi Hàm mang theo ba bé cưng nên không thích hợp đi mấy chỗ như phòng KTV hay là sòng bài, vì vây bon ho quyết đỉnh về nhà trước.


Đọc truyện chữ Full