DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 1390

Chương 1390

Diêu Linh Nguyệt sửng sốt, trên mặt và trên tóc cô đều có những bông tuyết, sắc mặt cũng tái nhợt.

Cô mặc một chiếc áo khoác màu caramel, vì không cảm thấy lạnh nên cô không hề phản ứng khi tuyết rơi vào cổ.

Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm tay Tô Nhất Trần hồi lâu sau cô mới hiểu ý anh và đưa tay ra.

Tô Nhất Trần nắm tay cô rồi kéo cô đứng dậy.

Nhìn thấy tóc cô phủ đầy tuyết trắng, anh vỗ nhẹ lên tóc cô, chỉ cảm thấy cứng đờ…

“Đi thôi.” Anh trầm giọng nói: “Về nhà nào.”

Diêu Linh Nguyệt đứng yên không nhúc nhích, Tô Nhất Trần quay lại nhìn cô một cách kỳ lạ: “Sao thế em?”

Khóe môi Diêu Linh Nguyệt giật giật, phải tốn rất nhiều công sức cô mới nói được từ “rửa…”

Tô Nhất Trần không biết tại sao, rửa cái gì? [1].

[1]: Chữ đầu tiên trong từ ‘thích’ cũng có nghĩa là ‘rửa’.

Tô Nhất Trần nhìn tóc cô, rồi nhìn vết bẩn trên ống quần cô, nói: “Khi về hãy giặt sạch nha.”

Diêu Linh Nguyệt im lặng.

Tô Nhất Trần đi về phía trước, Diêu Linh Nguyệt do dự một lúc rồi lặng lẽ đi theo phía sau, hai người lần lượt lên xe.

Khi chiếc xe chạy đi, khu vực gần ngọn núi hoang vu lại rơi vào bóng tối, như thể không có ánh sáng xung quanh nào có thể chiếu vào, khiến nơi đây càng thêm quỷ dị và chết chóc.

Không biết qua bao lâu, trên núi bỗng nhiên vang lên tiếng động, tuyết trên cành rơi xuống đất.

Một người phụ nữ mặc đồ đen bước xuống, nếu nhìn kỹ có thể thấy chân ‘người này’ không hề chạm đất.

Nó bối rối chạy trốn khỏi ngọn núi hoang vu, bay thật xa trước khi dừng lại vì quá kinh sợ.

“Trốn tới nơi khỉ ho cò gáy này rồi mà còn có thể đụng mặt con bé đó!” Quỷ hồn lẩm bẩm: “Sợ chết khiếp. May mà mình chạy nhanh.”

Không ai khác, quỷ hồn này chính là quỷ mít ướt đã chạy thoát từ nhà họ Tô.

Trước đây nó muốn nhập thân Hân Hân, nhưng Túc Bảo đã quăng ngọn lửa tinh thần nhỏ khiến nó sợ hãi bỏ chạy thoát thân.

Vừa rồi nó đang lang thang bên đường xem có ai đi bộ giữa đêm trong thời tiết lạnh giá như vậy không.

Sau đó nó nhìn thấy xe của Tô Nhất Trần!

Vừa mở cửa, Túc Bảo đã nhảy xuống!

Mẹ kiếp!

Quỷ mít ướt chạy trốn tới ngọn núi hoang vu, nào biết nơi này ăn thịt quỷ, âm khí trên núi tạo thành một vòng xoáy không ngừng hút quỷ mít ướt vào lòng đất!

Quỷ mít ướt bật khóc, lúc này nó mới phát hiện ra ngọn núi hoang vu là nơi mà quỷ không thể đặt chân tới. Nhưng trước sau đều là hiểm nguy, Túc Bảo ở phía trước nên nó không dám xuống núi!

Vì vậy nó quyết định đi bộ từ phía bên kia của ngọn núi hoang vu.

Kết quả là càng di chuyển trong vùng núi hoang vu, nó càng bị hút vào, sát khí trong cơ thể gần như biến mất!

Nó chỉ có thể nghiến răng kiên trì, trước khi đợi được Diêu Linh Nguyệt xuống núi, nó đã nhìn thấy thẩm phán mặc áo choàng trắng – chính là Kỷ Trường.

Đọc truyện chữ Full