DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 892

Chương 892

“Gòn có Trình Thu Uyển.” Dương Tùng Đức đáp: “Hơn nữa tôi còn tra ra được, là Trình Thu Uyển chủ…chủ động mời mợ chủ đến sân khấu kịch.”

Nói được một nửa Dương Tùng Đức có hơi hối hận, ý ám chỉ trong câu này quá rõ ràng rồi, Cố Mặc Ngôn nhất định sẽ nghĩ chuyện này là do Trình Thu Uyển làm.

Thế nhưng lời đã ra khỏi miệng, không nói cho xong cũng không được, nếu không chỉ khiến cho Cố Mặc Ngôn sinh nghi.

Trong lòng Dương Tùng Đức, chuyện này chắc chắn là do Trình Thu Uyển làm. Người phụ nữ độc ác như vậy, nhất định là đã mua chuộc sát thủ, sau đó cố ý hẹn mợ chủ để ra tạo cơ hội cho vụ ám sát. Chuyện đã tới nước này mà còn điên cuồng muốn hại mợ chủ như vậy, cô ta đúng là điên rồi!

Tuy trong lòng chán ghét Trình Thu Uyển chết đi được, hận Cố Mặc Ngôn không sớm ngày đoạn tuyệt quan hệ với cô ta. Thế nhưng Dương Tùng Đức lại lo lắng sau khi xé rách mặt với cô ta thì Trình Thu Uyển sẽ ôm lòng báo thù mà nói những chuyện anh ta đã làm với Trình Thư Nghỉ cho Cố Mặc Ngôn biết. Nếu vậy thì sự nghiệp và tiền đồ của anh ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Trình Thu Uyển! Cố Mặc Ngôn siết chặt nằm tay, sắc mặt lạnh đến dọa người. Xem ra cô ta quả thật không thèm xem những lời cảnh cáo trước đó của anh ra gì.

Lần trước nể tình cô ta vì mình mà hai chân tàn phế nên anh đã tha cho cô ta một mạng, không ngờ cô ta vẫn dám làm hại Trình Thư Nghi. Lần này cho dù có ra sao anh cũng nhất định không.

tha cho cô ta “Về nhà họ Cố, đi tìm Trình Thu Uyển.” Cố Mặc Ngôn mặt lạnh như tiền nói, trong giọng nói lạnh lẽo còn mang theo sự phần nộ không kiềm chế được.

Thấy dáng vẻ này của Cố Mặc Ngôn, Dương Tùng Đức biết lần này anh đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Trình Thu Uyển.

Nghĩ tới đây, anh ta càng thêm lo lẳng, không biết chuyện mình làm ra có thể che giấu tới bao giờ.

Lái xe đến nhà họ Cố với lòng lo sợ, vì chột dạ, Dương Tùng Đức cũng không xuống xe đi vào nhà với Cố Mặc Ngôn mà chọn đứng ở ngoài chờ.

“Anh Cố, tôi không vào đâu, chuyện này anh và Trình Thu Uyển nói riêng với nhau thì tốt hơn.” Dương Tùng Đức qua quýt lấy cớ nói một câu, sắc mặt khá hoảng hốt.

Ừm một tiếng, Cố Mặc Ngôn không nghĩ nhiều, sải bước đi vào.

Nếu như anh có sự bình tĩnh của ngày thường, nhất định sẽ phát hiện ra sự kỳ lạ của Dương Tùng Đức ngày hôm nay. Chuyện giữa anh và Trình Thu Uyển trước nay đều chưa bao giờ giấu diếm Dương Tùng Đức, không có lý nào hiện giờ anh ta lại đột nhiên nghĩ tới việc tránh đi cả.

Thế nhưng hiện giờ Cố Mặc Ngôn chỉ một lòng nghĩ tới việc đi đối chất với Trình Thu Uyển, đương nhiên không có lòng dạ đâu mà đi quan sát kỹ phản ứng của Dương Tùng Đức.

Khoảng cách lần gần nhất anh tới căn nhà này đã là chuyện lâu lắm rồi, kể từ khi biết được năm đó chính Trình Thu Uyển đã bắt cóc Trình Thư Nghi, sau khi làm ầm ï với cô ta, anh liền dọn khỏi nhà, chưa từng trở về.

Căn nhà này có hồi ức của anh và Trình Thư Nghị, tỉ mi ghi lại cuộc sống sau khi kết hôn của bọn họ, tất nhiên là không bỏ được, cho nên ban đầu anh không phải không nghĩ tới việc đuổi Trình Thu Uyển ra ngoài.

Nhưng nghĩ tới chuyện vì mình mà cô ta mất đi hai chân, bây giờ lẻ loi một mình, không có nơi nào để nương tựa, đây cũng coi như là một sự trừng phạt nghiêm khắc rồi. Nếu như mình đuổi cô †a ra ngoài, sợ ràng cô ta tám chín phần phải lưu lạc đầu đường.

Đối với người cũ, anh rốt cuộc không thể xuống tay độc ác được, thế nên trong phút mềm lòng cứ thế để cô ta tiếp tục ở lại đây.

Đọc truyện chữ Full