DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Tu La
Chương 2181

Chương 2181

Trời sinh Phàn Cường đã là một kẻ điên cuồng không sợ chết.

Lần này có thể coi như là ông ta đã túm được một cơ hội để làm loạn một lần.

Ông ta đứng trên đỉnh một chiếc SUV, cầm trong tay một con dao phay lớn, không ngừng vung vẩy, hét to cổ vũ đám đàn em dùng hết sức tấn công.

Tất nhiên bọn chúng cũng không tới tay không.

Bọn chúng lái hơn hai mươi chiếc xe ủi đất tới, bắt đầu phát động tấn công mãnh liệt. Đây chính là sự điên cuồng cuối cùng trong cuộc đời này của bọn họ!

Ban đầu cảnh sát còn dùng loa khuyến cáo bọn chúng không nên xằng bậy, thế nhưng nói mãi chẳng có người nghe. Xe ủi đất không sợ chết tấn công. Bấy giờ, cảnh sát mới nhận ra đám tội phạm này đã điên cả rồi.

Có mấy viên cảnh sát nổ súng bản, có ý định dùng súng để đe doạ.

Ai ngờ chiêu này lại không dễ dùng.

Đối với đám không sợ chết này mà nói thì tiếng súng sẽ chỉ khiến bọn chúng càng điên cuồng hơn mà thôi.

“Anh em ơi, xông lên đi!”

Phàn Cường hét to, quơ quơ con dao phay lớn trong tay cổ vũ anh em điên cuồng tấn công.

Xe ủi đất không ngừng xông vào bên trong, phía sau còn có một đám tội phạm giơ dao chém. Tình hình không thể nào khống chết được.

Bởi vì chín mươi phần trăm lực lượng cảnh sát đã bị điều đi rồi nên bây giờ nơi này cực kỳ trống rỗng.

Nói thật thì lối đánh dụ rắn ra khỏi hang và nhử hố xa rừng mà Phàn Thức chọn này cũng có chút giống nhà binh đấy, đáng tiếc lại không dùng trên con đường đúng đản.

Bây giờ cho dù phía nhà nước muốn tạm thời điều binh tới cũng không kịp nữa.

Đến khi quân đội chạy tới thì e là nơi này đã thất thủ từ lâu rồi.

Nghe những tiếng reo hò bên ngoài tòa nhà và âm thanh tấn công điên cuồng của xe ủi đất, nhìn dáng vẻ những con dao lớn lắc lư trên trời kia.

Trong lòng Nguyễn Bình Phàm hối hận.

Nếu biết trước xung đột sẽ căng thẳng đến mức này thì trước kia ông ấy đã không nên kích động nghe theo ý kiến của Giang Nghĩa rồi.

Bây giờ ông ấy muốn trả giá cho sự kích động của bản thân Đúng lúc này, Giang Nghĩa đứng dậy nói: “Quận trưởng Nguyễn, có chơi thì có chịu. Tôi đưa ra ý kiến này để rồi tạo thành tình cảnh như bây giờ, vậy cứ để tôi đi thu dọn đi.”

Anh đi thu dọn á?

Thu dọn kiểu gì?

Nguyễn Bình Phàm lắc đầu cười khổ rồi đáp: “Cậu Giang, tôi biết cậu đã từng là Chiến thần Tu La, bản lĩnh khá là lợi hại. Thế nhưng dù cậu có mạnh đến mấy, có khả năng đánh đấm đến mấy thì cũng chỉ có một mình. Cậu nhìn đám phần tử tội phạm đông như kiến người kia một chút đi. Một mình cậu không địch lại nổi số đông đâu, huống chỉ bọn chúng còn có xe ủi đất.”

Đã thích ứng đến mức này rồi, Giang Nghĩa không cần phải giấu diếm tiếp nữa Anh cười khẽ một cái rồi nói: “Tôi không chỉ đã từng là Chiến thần Tu La mà bây giờ tôi vẫn là Chiến thần Tu La!”

Vừa nói, anh vừa lấy một con dấu từ trong túi áo ra đặt lên bàn.

Vừa thấy con dấu kia, toàn thân Nguyễn Bình Phàm đã bất ổn, hai chân như nhữn ra, hoa mắt chóng mặt.

 

Đọc truyện chữ Full