DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn
Chương 50: 50: Đỉnh Cao Vạn Ma


Các Ma Tôn lẳng lặng chờ ở đại điện Ma cung, thực ra phần lớn chỉ loạn nhịp tim, mơ hồ cảm thấy có thể là Ma chủ đang tức giận, nhưng cũng không hoảng loạn, suy cho cùng vẫn còn sự tự tin của một Ma Tôn.
Chỉ riêng một vài kẻ có quan hệ tốt với Từ Hư Thành và cùng gây sự trước đây, đi lại trong lo lắng bất an, lòng biết đã làm sai, sợ là sẽ phải bị phạt một trận.

Đã lâu bọn họ chưa có cảm giác Ma chủ thống trị, suýt thì quên mất, lên được vị trí Ma chủ có mấy ai có thể khoan dung.
Cho dù bọn họ là Ma Tôn, nhưng sự cách biệt giữa Ma Tôn và Ma chủ có thể nói là không thể vượt qua, sao có thể để bọn họ dễ dàng khiêu khích?
Quên rồi quên mất rồi, thật sự trải qua ngày tháng cao cao tại thượng trăm năm, đã quên đi sự thận trọng, lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!
Đối lập với tất cả, Ma Tôn Từ Hư Thành mới vừa trọng thương thần hồn chỉ miễn cưỡng có thể đứng lên đi lại, môi vẫn không có sắc máu, cả người trông già đi rất nhiều, yếu ớt đứng một bên.

Hắn cảm thấy lần này nhất định mình sẽ bị trách phạt, sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Thế nên, hắn lại thành người thản nhiên nhất ở nơi này.
Tạ Vi Ninh bước một chân qua ngưỡng cửa, đã nhận thấy không khí trong điện bất thường.
Ánh mắt của chúng Ma tôn đồng thời nhìn về phía nàng, sau đó cúi người hành lễ, cho đến khi Tạ Vi Ninh ngồi lên ghế Ma chủ, mọi người liền ăn ý cúi người lần nữa: "Bái kiến Ma chủ!"
"Miễn lễ."
Tạ Vi Ninh đặt tay trái trên tay vịn, thân thể hơi nghiêng về trước, tùy ý mở hai chân ra một chút, dù sao không thể khép lại, ngẫm lại tư thế này vẫn cảm thấy có chút ngầu.

Nàng chỉ lơ là một chút rồi tập trung lại, cười khẽ nói: "Chư vị tới rất đúng lúc, có một chuyện muốn thương lượng với các ngươi."
Trong mắt chúng Ma tôn, khí thế của Ma chủ tràn ngập áp bức, đôi mắt đen nhánh tựa vực sâu, như thể mang một tầng tà khí, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.
Hai chữ "thương lượng" tự động được hiểu thành thông báo và mệnh lệnh.
Trong lòng đều thầm than một tiếng, tới rồi, rốt cuộc cũng tới rồi.
Tạ Vi Ninh: "Kiếp Sát, đưa bản vẽ."
Các Ma tôn sửng sốt một lúc, sau đó nhận lấy bản vẽ từ Kiếp Sát.
Nhìn giống như bản đồ Ma giới, bởi vì trên đó có đánh dấu thành trì cụ thể, núi rừng yêu thú, thung lũng sâu và khu vực sâu nhất chưa từng bước vào, nói không chừng còn có di tích chưa thể xác định, bao gồm cả Tu La cốc mà bọn họ đều quen thuộc, nhưng cũng không giống lắm, có thêm vài đường ngang dọc và hình tròn.
Bọn họ vừa lướt nhìn, vẫn chưa hiểu thì có hai Ma tu trình bản vẽ mới lên.
"Ể?" Ma Tôn Từ Hư Thành xem qua sơ lược, dư quang đột nhiên thoáng nhìn sang thứ trong tay Ma Tôn bên cạnh, ngạc nhiên nói, "Bản vẽ thứ hai còn có sự khác biệt?"
"Không chỉ thế."
Tạ Vi Ninh nói: "Còn có bản thứ ba."
Nàng hơi nâng hàm dưới, Ma tu phía dưới trình lên tiếp cho các Ma Tôn.
Chúng Ma tôn nhìn nhau, trông không giống như sẽ trách phạt bọn họ, từ lúc bắt đầu đã khó hiểu rồi, tâm tư của Ma chủ này thật sự khó đoán.
"Đây là..." Một người hỏi, "Chủ thượng, đây là có ý gì?"
"Những thứ này là kế hoạch xây dựng con đường Ma giới tương lai trong vòng 5 năm do nhân tài trong thành ta mất một ngày một đêm gấp gáp thiết kế ra.

Hôm nay cho các ngươi xem chỉ là bản nháp sơ lược, mới chỉ là bước đầu quy hoạch Ma giới mà thôi, vẫn chưa hoàn thiện, còn phải điều chỉnh dựa trên tiến độ."
Tạ Vi Ninh trầm giọng nói: "Bổn tọa tin tưởng, với tài năng của chư vị mà đồng thời khởi công, chỉ tu sửa con đường mới thôi, hẳn sẽ mất không đến một năm, Ma giới sẽ hoàn toàn đổi mới."
"......"
Chúng Ma tôn: Chữ nào cũng nghe hiểu, nhưng sao ghép với nhau lại khiến người ta cảm thấy hoang mang vậy?
Ma Tôn Từ Hư Thành hỏi: "Chủ thượng, muốn bọn ta...!sửa đường xá à?"
Lúc này Tạ Vi Ninh mới nhìn về phía người đầu tiên mở miệng, thấy là hắn còn hơi kinh ngạc: "Không sai."
Nàng lại hỏi: "Hôm nay bổn tọa dậy muộn, không thể đến thăm ngươi.

Thân thể vẫn ổn chứ?"
Ma Tôn Từ Hư Thành sửng sốt, sau khi hồi thần lại, sợ hãi nói: "Không còn đáng ngại, chỉ là thân thể yếu cần điều dưỡng mấy ngày sẽ khỏe lại.

Chủ thượng không cần lo lắng."

Sau khi hắn tỉnh lại cũng không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng biết tình trạng cơ thể mình chắc chắn là do bị thần hồn Ma chủ công kích mới như thế.

Đến nay hắn còn cảm thấy trong đầu đang không ngừng thiêu đốt, có thể nói là khá hiếm gặp, thực sự rất kinh hoàng.
Càng không nói, thần hồn hắn công kích bị chặn lại mà không phải là chủ động thu hồi, bản thân sẽ có phản phệ nhất định.

Nhớ lại cảm thấy ngày ấy hắn không khỏi quá cuồng vọng tự đại, nghĩ mà sợ không thôi.
Ma chủ giữ lại cho hắn một tánh mạng, hắn đã rất cảm kích rồi.

Nào gánh nổi sự khoan hồng độ lượng của đối phương, còn tới thăm hỏi hắn nữa?
Còn về lời nói của Y tu, trông hắn nghiêm trọng bởi vì thần hồn bị thương gia tăng nỗi sợ, tựa hồ khi công kích bị chặn lại, đối phương không tiếp tục ra tay, kỳ thật không bị thương nguy hiểm đến tánh mạng, thì toàn bộ đều bị ném sau đầu.
Tạ Vi Ninh xem cơ mặt hắn hơi run run, liền cười nói: "Vậy ngươi cũng không cần căng thẳng, bổn tọa thuận miệng hỏi thôi."
Khúc nhạc đệm này mau chóng qua đi, nàng thấy vẻ mặt mọi người khó hiểu, nói tiếp: "Hẳn là chư vị đều biết Tiên giới.

Trong Bất Ngự Môn của Tiên giới, rất nhiều thành trì của bọn họ đều có qua lại và kiềm chế lẫn nhau, giữa các thành cũng có khoảng cách, tương tự như phàm giới.

Bọn họ có thể như thế, Ma giới sao lại không thể?"
Các Ma Tôn đang định mở miệng, Tạ Vi Ninh giơ tay chặn lại: "Chẳng qua có một điểm, đến nay Ma giới chỉ có 30 thành trì, trong đó mười tám thành trì do chư vị chưởng quản, còn lại đều là thành phụ thuộc.

Đây là sự khác biệt của chúng ta và Tiên giới, trăm năm qua không có chủ, lòng người tán loạn, thành trì cũng tan rã.

Hôm nay các ngươi đứng đây, có lẽ có vài kẻ một tháng trước còn công kích lẫn nhau."
"Ma giới khan hiếm tài nguyên, lúc trước để duy trì sự phát triển thành trì, các ngươi đã từ chối Ma tu thấp hơn cảnh giới Tu La đi vào, đây cũng là một nguyên nhân khiến dân số Ma giới trăm năm qua giảm trầm trọng."
Chúng Ma tôn vô cùng hổ thẹn.
"Điều này không trách các ngươi, Vô Niệm Thành của ta cũng như thế, không thu nhận quá nhiều người."
Tạ Vi Ninh hơi cất cao âm lượng: "Nhưng từ hôm nay trở đi, tất cả đều phải thay đổi.

Bổn tọa đã ngồi ở vị trí này, sẽ dẫn dắt các ngươi theo cùng, ắt phải để Ma giới phồn vinh hưng thịnh! Chính là để mỗi một Ma tu cấp thấp đều được ăn no mặc ấm, từ đây không còn nỗi khổ đói lạnh! Thứ mà Tiên giới có, chúng ta cũng phải có; Tiên giới không có, chúng ta cũng có thể có!"
"Vật trong tay các ngươi là sự bắt đầu của tân Ma giới, điểm khởi đầu mới, là mục tiêu sắp tới mà chúng ta phải phấn đấu, phá tan rào cản giữa các thành trì, liên kết chúng ma với nhau!"
Tạ Vi Ninh nói: "Sửa đường chỉ là mục tiêu của giai đoạn đầu thôi, mục đích cuối cùng của chúng ta, là dùng đặc tính hiện có của Ma giới, thiết lập thời kỳ đỉnh cao của vạn ma sẽ vang vọng khắp tứ giới ngày sau!"
Chúng Ma tôn ngơ ngẩn nhìn "hắn", trong mắt không hẹn mà cùng lóng lánh ánh sáng, tựa như bị "hắn" tỏa sáng đến lóa mắt.
"Bây giờ các ngươi xem lại bản vẽ đầu, có nhìn ra điều khác biệt không?"
Các Ma Tôn vội vàng cúi đầu cẩn thận xem, quả thực ở một khoảng cách đằng sau Ma môn, thấy bốn chữ "đỉnh cao vạn ma" làm điểm bắt đầu, vẽ một vòng tròn bao quanh các thành trì và Tu La cốc.
Nhìn thấy đến cả Tu La cốc cũng ở bên trong, trong lòng mọi người đều chấn kinh.
Đây là chuyện trước đây bọn họ chưa từng nghĩ tới, đến cả Ma tu yếu ớt như vậy cũng được tính vào.
Chỉ có điều...
Vài cảm xúc vọt lên, mấy chuyện vặt phiền phức này lập tức bị nén xuống.
Đỉnh cao vạn ma!
Cái tên này cực kỳ hay!
Ma giới dưới sự thống trị của Ma chủ, nhất định có thể lợi hại hơn cả tam giới còn lại! Tiên giới bọn họ hãy chờ đó!
Các Ma Tôn bất giác kích động gọi: "Chủ thượng!"
Bọn họ hiếm khi có lúc không thể khắc chế cảm xúc, hiện giờ lại bị lời nói của Ma chủ cảm hóa, hận không thể xắn tay áo lên, trực tiếp dịch chuyển tới một hai năm sau, đến ngày mà bốn chữ "Đỉnh cao vạn ma" được thiết lập.
Cũng có Ma Tôn bình tĩnh nói: "Nhưng muốn hoàn thành việc này, chỉ riêng chi phí đã là một vấn đề, còn có những Ma tu cấp thấp năng lực kém cỏi, sợ là tranh giành linh thạch với thành dân chúng ta cũng không nổi."
"Nếu đã có vấn đề, chắc chắn sẽ có cách giải quyết.


Ngươi nói lời này, tất nhiên ta cũng có suy xét."
Tạ Vi Ninh nói: "Hiện tại điều đầu tiên mà các ngươi phải làm, chính là chiếu theo ba bản vẽ trong tay các ngươi, dùng thành trì của mình làm khởi điểm, xây dựng thêm con đường ra phía ngoài.

Bản vẽ cụ thể sẽ đưa đến tay các ngươi sau hai ngày nữa.

Trong hai ngày đó, chuẩn bị tất cả sức người sức của cần thiết.

Cũng từ hôm nay trở đi, lệnh cho thuộc hạ của các ngươi sửa lại thái độ đối với Tu La cốc."
Đừng tưởng rằng nàng không biết, người ở Tu La cốc hận bọn họ đến chết, nếu chỉ đuổi ra khỏi thành cũng thôi đi, nhưng có vài Ma tu ỷ có tu vi cao, thường xuyên tìm những người này để phát tiết, nhục nhã bọn họ, có lẽ mấy chuyện bẩn thỉu xấu xa cũng đã lén làm không ít.
Nàng quát lớn: "Nếu có người không theo, trảm đầu trước dân chúng."
"Tu La cốc cũng là một phần của Ma giới, tuy thế đạo là cá lớn nuốt cá bé, nhưng cũng không thể tùy ý giẫm đạp tôn nghiêm của kẻ yếu.

Đều là người Ma giới, làm người sao không thể để lại một con đường chứ?"
Tạ Vi Ninh nói: "Bổn tọa không phải bảo các ngươi cứu vớt bọn họ.

Tu La cốc, sau này sẽ trở thành Tu La thành, bọn họ sinh tồn như thế nào, cũng đều dựa vào chính bọn họ."
Chúng Ma tôn vừa nghe không cần cứu trợ, lúc này mới yên tâm, cũng hết sức bội phục.
Quả nhiên bọn họ đã già rồi, nếu là bọn họ, đã quen với Ma giới nhiều năm như vậy, mấy trăm năm qua cũng chưa từng nghĩ tới chuyện Tu La cốc.
"Không chỉ có Tu La cốc, giữa các thành trì cũng phải cho phép Ma tu lui tới.

Từ nay về sau, Ma giới là một chỉnh thể, tại sao giữa các thành lại phong bế, thậm chí còn thù địch các thành còn lại? Tu La cốc cũng như thế."
Các Ma Tôn gật đầu đồng ý: "Chủ thượng yên tâm, lúc trước bởi vì trăm năm không có Ma chủ xuất thế, bọn ta mới như vậy.

Hiện đã có chủ, ắt hẳn mọi người cũng sẽ không xem nhau là kẻ địch như trước nữa."
Tạ Vi Ninh hài lòng nói: "Được rồi.

Tiện thể ngày mai truyền tin ra ngoài, bốn ngày sau, các thành trì sẽ mở cửa, phàm là người có bạn bè thân thích thuộc Tu La cốc đều được cho phép vào thành thăm hỏi."
"Tu La cốc có mâu thuẫn sâu sắc với các ngươi, dù là thành dân hay là người của Tu La cốc, việc này còn phải để các ngươi dần quen lẫn nhau.

Ngày mở cửa chính là sự khởi đầu hòa hoãn quan hệ giữa các ngươi."
Mọi người: "Chủ thượng cao minh!"
Khóe miệng Tạ Vi Ninh cong lên, tiếp tục nói: "Còn nữa, ngoài sửa đường, mọi người phải triệu tập một đội ngũ khai thác Hắc Thạch.

Đồng thời từ giờ trở đi, nghiêm cấm lén bán Hắc Thạch ra ngoài, nếu có người ở bên ngoài bán Hắc Thạch cũng lập tức thu hồi.

Bảo các Luyện Khí Sư của các thành tập hợp lại thảo luận phương thức luyện khí tốt nhất, chủ yếu luyện pháp bảo bằng Hắc Thạch.

Nhớ kỹ, không có sự cho phép của ta, bất kỳ thứ gì có liên quan đến Hắc Thạch đều không được bán ra khỏi Ma giới!"
Các Ma Tôn hơi khó hiểu, nhưng cũng đáp: "Rõ!"
"Trở về chuẩn bị đi." Tạ Vi Ninh nói, "Chúng ta và Tiên giới sẽ tiếp tục hợp tác như trước, hai ngày tới bọn họ sẽ tăng cường tặng linh thực yêu thú, đến lúc đó ta sẽ chia cho các ngươi."
Nàng nói đến đây, cũng rất đau lòng, lập tức hồi tưởng những nguyên liệu nấu ăn ở phàm giới.
Các Ma Tôn cảm kích nói lời cảm tạ với nàng, nhận lệnh lui ra, bước ra đại điện, trông vẻ mặt ai ai cũng hớn hở.

Tạ Vi Ninh đi ra trước bọn họ, chờ nàng ra khỏi điện, các Ma Tôn mới dám rời đi, kết quả ra chậm một bước liền thấy Đế Nữ đang đứng bên ngoài cách đó không xa với nét mặt bình thản, dáng vẻ như đang đợi người.
Một Đế Nữ như nàng ta tới đây làm gì?
Chúng Ma tôn đang nghĩ ngợi thì thấy một bóng hình chủ động tiến tới chỗ Đế Nữ.
Là Ma chủ của bọn họ.
...Ồ?!
Chúng Ma tôn, trước đây từng nghe nói đến chuyện của Đế Nữ và Ma chủ, nhưng chưa từng tận mắt thấy như Vô Niệm Thành, lúc này trông thấy liền chấn động.
Sao lại như thế?
Chỉ nghe thấy Đế Nữ hỏi: "Vẫn ổn chứ?"
Ma chủ cười khẽ, sủng nịch lắc đầu, lại hỏi nhỏ: "Ngươi không giận sao?"
Đế Nữ lạnh nhạt nói: "Không có."
Chúng Ma tôn:!
Ngay sau đó, chuyện khiến người ta hoảng sợ hơn đã xảy ra.
Ma chủ không biết nghĩ gì, mà đích thân đưa ba bản vẽ cho Đế Nữ xem!
Còn hỏi nàng: "Ngươi cảm thấy cái này thế nào?"
Chúng Ma tôn:!!!
Không được! Đây chính là chuyện cơ mật quan trọng của Ma giới bọn họ!!
Đã không còn kịp rồi.
Đế Nữ xem lướt qua, khẽ gật đầu tán thưởng: "Không tồi."
Trước đó gương mặt Ma chủ như sương giá, hiện tại lại ấm áp đến tan băng, khóe miệng cong lên nói: "Ta cũng thấy vậy."
Chúng Ma tôn:!!!!
Bọn họ đang muốn nói gì đó, Đế Nữ nâng mắt lên nhìn qua bọn họ, Ma chủ cũng xoay đầu qua.
Mọi người ngậm miệng lại, không dám nhiều lời.
Đến khi bọn họ ra Vô Niệm Thành, tới ngoài thành, vẫn chưa thể hoàn hồn.
...!Đây quả thật là hồng nhan họa thủy!
Mà bên trong thành, Tạ Vi Ninh do dự nói: "Cảm giác nét mặt bọn họ không đúng lắm, có cần giải thích một chút hay không?"
Phong Thầm tùy tiện nói: "Có gì mà giải thích?"
"Hai ngày nữa người Tiên giới sẽ phải về, khi đó, bản vẽ cụ thể vẫn chưa có.

Ngươi cũng không cần để ta xem qua." Phong Thầm nói, "Nếu có người tới hỏi, ngươi chỉ nói ngươi đã có dự tính là được."
Tạ Vi Ninh đáp lời.
Giữa hai người lập tức an tĩnh.
Tạ Vi Ninh muốn chờ đối phương mở miệng nói thêm, dù gì hắn cũng biết đến việc sửa đường, không phải nên để Ma chủ là hắn bổ sung phần còn lại sao?
Kết quả chỉ thấy Phong Thầm trả bản vẽ về tay nàng.
Tạ Vi Ninh nói: "Mới vẽ đấy, ngươi lấy về xem kỹ đi, cũng dễ đề xuất kiến nghị."
Nàng lại nhét về tay hắn.
Phong Thầm: "Không cần, không có gì sai."
Dứt lời, hắn lại cầm lấy tay nàng, nhét trở về.
"Ể?" Tạ Vi Ninh thấy xúc cảm mềm mại, lúc này mới cúi đầu nhìn xuống, chú ý tới sự thay đổi, "Tay của ngươi đã tốt lên rồi?"
Phong Thầm khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Đã là tay của ngươi, muốn để lại vết chai hay không thì về sau do ngươi quyết định.

Trước đó, ta thay ngươi giữ nguyên dạng."
"Được!" Tạ Vi Ninh hào hứng nói, "Nói ra cũng lạ, hôm qua chúng ta mới vừa nói chuyện này, vết chai trên tay ngươi liền tốt lên! Chẳng lẽ thân thể của ngươi còn có thể tự khôi phục sao?"
Phong Thầm dừng một chút, gật đầu cũng không đúng, lắc đầu cũng không phải, lập tức nhíu mày lại, lạnh lùng nói: "Không còn sớm.

Trở về tu luyện đi."
Tạ Vi Ninh: "...Ôi.

Ôi, tội nghiệp ta nghĩ bản vẽ đến rụng tóc, giờ còn phải tu luyện."
Phong Thầm chưa đi được mấy bước, dừng lại, xoay người trầm mặc một lúc lâu.
Tạ Vi Ninh: "Sao vậy?"
Phong Thầm rũ mắt nói: "Ngươi trở về nghỉ ngơi đi."

Tạ Vi Ninh: "Hả?"
Phong Thầm: "Cảm ơn."
Khi Tạ Vi Ninh còn chưa thể hiểu được, thì phát hiện đối phương nói xong liền lạnh lùng rời đi.
Còn có người nói lời cảm ơn khiến người khác không hiểu ra sao nữa à?
Hắn muốn cảm ơn nàng chuyện gì nhỉ!

Sau khi phân phó mọi chuyện, hai ngày tới Tạ Vi Ninh không còn chuyện nào khác, chỉ chuyên tâm tu luyện.
Ngày thứ hai, nàng nghĩ cũng nên bái phỏng Tiên Đế trước khi ông ấy đi, bèn ra khỏi Ma cung.
Người gặp được trên đường có lẽ đã nghe nói đến chuyện mấy ngày nữa sẽ mở cửa, đều bái tạ nàng rất lâu.
Tạ Vi Ninh đi một đường đầy gian nan, mỗi một bước đều phải ra hiệu bọn họ đứng lên.
Còn có người cảm kích nàng đến mức lấy Hắc Thạch nhà mình cất trữ ra, nghe nói Ma chủ muốn tạm dừng bán Hắc Thạch ra ngoài, hiện tại cũng chỉ có thể nộp lên cho nàng.
Lần này Tạ Vi Ninh ra ngoài không mang theo thuộc hạ, nhiều Hắc Thạch như vậy không thể cầm hết, nên bảo bọn họ giữ trước, mấy ngày nữa sẽ có người tới cửa thu gom, đồng thời còn đưa cho bọn họ số linh thạch tương đương.
Những người này cảm tạ xong cũng biết không thể ngăn "hắn", vất vả lắm đám người mới giải tán, Tạ Vi Ninh mới vừa thở một hơi thì lại có thêm mấy đứa nhóc gầy nhom, nhút nhát nắm tay nhau tiến lên, sau đó lấy một miếng bánh từ trong rổ cho nàng.
"Chủ thượng, cái này là nguyên liệu mà bọn ta cùng tích cóp, sau đó nhờ dì Vương nấu, tay nghề của bà ấy là tốt nhất ở phía Nam bọn ta.

Bọn ta, ta muốn cảm tạ người đã thu nhận lâu đến như vậy, còn để bọn ta ăn cơm."
Tiểu hài tử ngập ngừng nói dứt câu, không còn nhút nhát nữa, ánh mắt sáng rỡ nói: "Cho nên miếng bánh này, muốn để cho chủ thượng ăn."
Mấy cục bông nhỏ này một câu hai câu đều là chủ thượng, mềm mại vô cùng, nhìn thấy cũng khiến lòng người mềm đi.
Tạ Vi Ninh cười nói: "Tích cóp cũng rất lâu nhỉ?"
Mấy tiểu hài tử lắc đầu, giơ tay nâng lên cao, giọng điệu giòn tan: "Mong chủ thượng nhận lấy!"
Ngữ khí cường điệu thế này, thật sự như nghé con mới sinh không sợ cọp, mấy nữ tử nhìn một bên cách đó không xa tức khắc không nhịn được, chạy tới ôm bọn chúng, bồi tội nói: "Xin lỗi chủ thượng! Bọn nhóc không hiểu chuyện, còn chưa biết cách nói chuyện!"
"Đứa nhỏ này, thật là chẳng biết nói chuyện? Mấy đứa nói cảm tạ chủ thượng thế này sao!"
"Không sao.

Đều là trẻ con thôi."
Khi tiểu hài tử kiên định với một việc, không có ai ngăn được, dù mẫu thân kéo chúng về sau, cũng kiên quyết phải giơ tay lên cao, còn tiếp sức giao bánh đến tay đứa bé đằng trước, ánh mắt lo lắng đến ngấn nước.
"Nương! Bọn con cũng muốn cảm tạ chủ thượng giống mọi người, vì sao lại đánh bọn con!"
Mẫu thân chúng cả giận nói: "Còn không phải do mấy đứa không biết cách nói chuyện! Quả thực tức chết đi được!"
Tiểu hài tử vẫn quật cường không thôi.
Tạ Vi Ninh thấy thế, liền nhận lấy miếng bánh: "Ta nhận."
Tiểu hài tử kêu lên: "Thật sao?!"
"Thật."
Người lớn và bọn nhóc vừa vui vẻ vừa kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Tạ Vi Ninh mỉm cười, cầm bánh ngọt rồi phất tay xoay người rời đi, thuận tay bỏ bánh vào miệng để đám nhóc này an tâm.
Nơi xa, có người nhỏ giọng nói: "Ăn rồi sao?"
"Ăn rồi.

Nhìn chắc chắn là ăn rồi."
"Chậc, vậy là tốt rồi.

Xem ra cũng không khó như trong tưởng tượng? Hóa ra Ma chủ...!mềm lòng với con nít." Người này nói xong lại nói tiếp, "Nhắc đến thì ngươi có biết biết viên thuốc mà lão nhân kia đưa là gì không? Trước kia ông ta chưa từng bảo ta làm mấy chuyện này."
"Nô tỳ cũng không biết, tóm lại hết thảy đều là vì tốt cho Yêu giới, cô nương an tâm đi.

Huống hồ, sẽ không ai hoài nghi mấy đồ vật của con nít liên quan đến bọn họ đâu, cũng không biết bánh ngọt này có vấn đề hay không?"
Tạ Vi Ninh đi mấy bước rồi rẽ ngoặt, biểu cảm trên mặt không giữ được nữa, tìm một nơi không có người nhanh chóng nhổ cái thứ trong miệng ra.
Ọe!
Sao khó ăn như vậy! Còn đắng hơn cả chocolate đen 99.99%!
Nàng nhổ ra mấy lần còn cảm thấy trong miệng đắng nghét, muốn khử đi mùi hôi, đành đi tìm quán trà lấy nước súc miệng rồi mới đến chỗ Tiên Đế.
Tiên Đế du ngoạn dạo phố trong thành của bọn họ hai ngày, hỏi Kiếp Sát thì nói bọn họ đã ra ngoài, không biết giờ này lại chạy đến khách điếm hay cửa hàng nào rồi..


Đọc truyện chữ Full