Trong màn mưa, hoa cúc đã nở rộ hơi rũ xuống, bầu không khí ẩm ướt xen lẫn mùi hoa cỏ thơm mát, mà ngôi đình vốn hiu quạnh ở đó cũng trở nên thơ mộng hơn một chút dưới màn mưa mông lung mờ ảo.
Bộ vest của người đàn ông hơi to, khoác lên người Đường Thuần trông cô giống như đứa trẻ con mặc quần áo của người lớn, để lộ ra dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn hơn bình thường.
Phó Hạo Nguyệt nhìn cô gái đứng bên cạnh mình, đôi mắt mèo kia đang nhìn chằm chằm vào anh, thoạt nhìn có vẻ khôn ngoan kỳ lạ.
Anh không rõ, tại sao cô nhóc này lại tò mò về chuyện của anh như thế.
Một giọt nước lăn từ thái dương Đường Thuần xuống, Phó Hạo Nguyệt thấy vậy, ánh mắt hơi tối lại, sau đó anh lấy một chiếc khăn tay từ trong túi quần ra, đang định lau cho cô nhưng bỗng dưng kìm nén lại, anh đưa khăn tay tới trước mặt Đường Thuần, cất tiếng: “Cầm lấy lau đi.”
Đường Thuần nhìn cái khăn tay Phó Hạo Nguyệt đưa tới, cô do dự trong chốc lát không biết có nên từ chối không, cuối cùng vẫn đưa tay ra nhận lấy, trong lòng thầm nghĩ: Ông cố nội này đúng là giống người già quá rồi đó, bây giờ còn mang theo cả khăn tay bên mình, đúng là lão già.
Phó Hạo Nguyệt thấy cô cầm khăn tay rồi mới lạnh nhạt thu lại tầm nhìn, trông ra mưa bụi mông lung bên ngoài đình, trong lúc nhất thời anh không biết nên kể về quá khứ của mình như thế nào với cô.
“Nhà họ Phó xuất thân từ quan lại trong triều, sau đó đổi nghề làm thương nhân, từ thời nhà Thanh đã có thương hội riêng của mình. Đại đa số người nhà họ Phó đều là máu đào lòng son*, ông nội và ba của tôi cũng thế.” Phó Hạo Nguyệt mở miệng, mà suy nghĩ của Đường Thuần cũng bay xa theo lời nói chầm chậm của người đàn ông.
*Máu đào lòng son: Một thành ngữ của Trung Quốc, đề cập đến niềm đam mê và sự cống hiến của lòng trung thành vì một mục đích chính nghĩa.
Những gì đã trôi qua rồi, Phó Hạo Nguyệt vốn cho rằng mình không còn nhớ được, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, những hình ảnh kia lại rất rõ ràng.
“Ba và cậu của tôi mất trong một vụ hỏa hoạn khi tôi còn nhỏ, từ nhỏ đã là mẹ tôi nuôi dạy tôi lớn lên.” Phó Hạo Nguyệt kể chuyện rất đơn giản, dường như khi còn bé đã không còn cha cũng chỉ là một chuyện râu ria với anh mà thôi.
Trên thực tế, trận hỏa hoạn đó hoàn toàn không đơn giản như lời Phó Hạo Nguyệt nói.
Cậu của Phó Hạo Nguyệt cũng chính là em trai của mẹ anh, lúc còn trẻ ông ấy là một người cực kỳ thông minh, từ nhỏ đã có thành tích học tập cực kỳ ưu tú, nếu như đặt ở thời hiện tại thì với trình độ của ông ấy hoàn toàn có thể trở thành sinh viên đứng đầu của Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, càng không cần phải nói là ở thời đại mà giáo dục còn lạc hậu như khi ấy.
Sau này bởi vì trình độ giáo dục và khoa học kỹ thuật trong nước còn bị giới hạn nên cậu của Phó Hạo Nguyệt đã sang Mỹ du học ở trường đại học hàng đầu, học liền ba năm trời.
Khi đó, kỹ thuật thông tin còn chưa phát triển, cậu của Phó Hạo Nguyệt chỉ có thể thỉnh thoảng gửi thư về nhà. Trong thư là những dòng chữ đầy sự kính nể với khoa học kỹ thuật, ông ấy nói chờ ông ấy học xong về nước, nhất định sẽ phát triển một kế hoạch lớn. Người nhà họ Phó đều như vậy, cho dù dựa trên bản chất mà nói thì cậu của Phó Hạo Nguyệt cũng không phải người nhà họ Phó, nhưng vẫn rất chân thành.
Sau đó ba năm thoáng cái đã qua, ngày về nước càng ngày càng tới gần, tần suất gửi thư cũng càng ngày càng ít, mỗi lần cậu nói sẽ về nước thì lại có đủ thứ chuyện linh tinh lặt vặt quấy nhiễu, giống như có ai đó đang âm thầm ngăn cản ông ấy quay về.
Hoãn lại liên tiếp sáu tháng liền, tới khi nhận được thư mới thì cũng viết tin ông đã bị cảnh sát Mỹ bắt giữ, lý do bị bắt rất hoang đường, nói muốn ra ngoài cần phải nộp tiền bảo lãnh.
Ba mẹ của Phó Hạo Nguyệt không ngốc, đương nhiên hiểu được trong này còn có chuyện mờ ám. Đối với quốc gia mà nói, một người tài giỏi như cậu của Phó Hạo Nguyệt là hiền tài hiến có, đặt ở nơi nào cũng quý giá, nhà họ Phó không biết rốt cuộc là ai không muốn để cho ông ấy về, nhưng dù thế nào thì cũng là người nhà họ Phó, dù là ai cũng không ngăn được.
Tiếp sau đó, ba của Phó Hạo Nguyệt chi một khoản tiền lớn thuê luật sư cùng bay sang Mỹ, chuyến đi kéo dài một tháng.
Chẳng qua cũng may là, hai người bọn họ vẫn an toàn trở về nước. Cậu của Phó Hạo Nguyệt cực kì vui mừng, ở bữa tiệc tối trong khách sạn đã tâm sự với mọi người rất nhiều, ông ấy ở nước ngoài nỗ lực học tập khắc khổ như vậy là vì một ngày nào đó có thể đền đáp Tổ quốc.
Đúng là hào hoa phong nhã, tràn ngập nhiệt huyết, giữa lúc mọi người nói cười vui vẻ thì một mồi lửa bùng lên đã thiêu hủy tất cả ước mơ.
Ngọn lửa cháy hết cả một buổi tối, khách sạn tráng lệ trước kia trở thành đống phế tích, mà bên dưới mớ tàn tích đó còn có bốn mươi tám bộ hài cốt, cả cậu và ba của Phó Hạo Nguyệt đều ở trong đó, không ai may mắn thoát được.
Tròn bốn mươi tám mạng, trên có ông cụ tám mươi đang chuẩn bị tiệc mừng thọ của mình, cũng có cả những đứa trẻ chưa đến một tuổi đến đây ăn cơm cùng ba mẹ.
Nguyên nhân gây ra vụ cháy đó không rõ ràng, cho dù đã điều tra hết một tháng cũng không tìm được manh mối. Khi đó còn chưa có camera giám sát, nếu như không tra được nguyên nhân từ phòng bếp, vậy thì khả năng lớn nhất là có người phóng hỏa.
Lúc đó bởi vì chồng và em trai đều táng thân trong biển lửa nên bà Phó cực kì đau lòng, từ đó về sau luôn ốm đau bệnh tật, thường xuyên nằm liệt giường.
Những gì không rõ ràng trong chuyện này người nhà họ Phó đều ngầm hiểu được, lúc ông cậu muốn về nước thì liên tục bị ngăn cản, vất vả mãi mới về nước được lại gặp hỏa hoạn mất mạng, nếu như hai chuyện này không liên quan gì đến nhau thì đúng là khó mà tin nổi.
Nhưng mà kẻ đốt lửa cũng thật quá độc ác, bốn mươi tám mạng người không một ai chạy thoát được, kẻ đứng sau màn âm hiểm xảo trá muốn lấy mạng hai người nhà họ Phó, không tiếc dùng hơn bốn mươi mạng người khác chôn cùng!
Bà cụ đau lòng vì mất con, hơn nữa khi còn trẻ đã trải qua thời kỳ chiến loạn kéo dài, không được vài năm sau cũng mất. Nhà họ Phó lớn như thế, bà Phó cũng chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, Phó Hạo Nguyệt thì còn nhỏ chưa thành niên, xung quanh bọn họ là sài lang hổ báo, không chỗ nào không nhìn chằm chằm vào cục thịt béo này.
Mà Phó Hạo Nguyệt thì sống ở trong hoàn cảnh đó, dần dần lớn lên.
Ai cũng không biết rốt cuộc anh đã trải qua những gì, những kẻ nhân lúc nhà họ Phó nguy nan đã bỏ đá xuống giếng bây giờ đều bị Phó Hạo Nguyệt thu dọn sạch sẽ, nếu không sẽ chẳng được yên bình. Tổ tiên đều dạy anh phải ngay thẳng lương thiện, nhưng dưới tình hình đó, anh chỉ có thể độc ác với người khác, tàn nhẫn với chính mình.
“Mẹ tôi vốn là phụ nữ Giang Nam dịu dàng mềm yếu, sau khi sinh non tôi thì cơ thể bị tổn thương nặng, sau đó còn bị người khác bắt cóc, tuy cứu được về nhưng chỉ vài năm sau bà cũng đi.”
Giọng nói nhẹ tênh của anh quanh quẩn bên tai Đường Thuần, mỗi câu mỗi chữ giống như đang nhéo trái tim cô.
Bàn tay đang cầm khăn tay siết chặt, Đường Thuần nhìn sườn mặt người đàn ông, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng đứng ở chỗ đó, cái lưng thẳng tắp, ánh mắt dừng lại ở cây hoa cúc bên ngoài đình.
Nói tới đây, người đàn ông thu ánh nhìn lại, nghiêng đầu chạm phải ánh mắt tràn đầy đau lòng của Đường Thuần, không khỏi bật cười: “Đã là chuyện rất lâu trước kia rồi, cô không cần dùng ánh mắt này để nhìn tôi.”
Cổ họng Đường Thuần hơi khô khốc, cô muốn nói gì đó nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
“Tôi còn may mắn hơn nhiều những người thật sự đáng thương trên thế giới này.” Phó Hạo Nguyệt nói, giọng nói hơi trầm thấp.
Bất công là hơn bốn mươi người vô tội phải mất mạng kia, bất công là những gia đình phải chịu nỗi đau mất người thân. Ngay lúc hỏa hoạn dâng cao nhất, Phó Hạo Nguyệt đứng cách đó hơn ba mươi mét, nhìn người bên ngoài cầm thùng nước ra sức hất vào trong đám cháy, nhìn những bậc cha chú trung niên với mái tóc hoa râm lảo đảo ngã ngồi xuống đất, nhìn người phụ nữ đang mang thai ôm lấy cái bụng bự đứng ở đó, không gào thét nhưng đau khổ tới nhường nào…
Lửa cháy càng to càng sáng, càng có thể thấy được nỗi đau tột cùng mà mọi người phải chịu rõ ràng tới mức nào.
Chỉ nhớ khi đó anh còn nhỏ, đứng chung với người làm của nhà họ Phó ở bên ngoài khách sạn, không ít người đang bụm mặt khóc to, cũng không biết là thật hay giả, nhưng anh chỉ đứng im lặng, không rơi nổi một giọt lệ.
Về sau vào ban đêm, trong đầu anh thường xuyên hiện ra hình ảnh đó, thỉnh thoảng trong mộng cũng sẽ mơ thấy bóng dáng những người đã đứng đó rơi nước mắt.
Phó Hạo Nguyệt biết, đó là xấu hổ, còn hơn nỗi đau để tang cha, cảm giác hổ thẹn đó dằn vặt khiến anh không ngủ nổi.
Chỉ là càng về sau, giấc mộng ấy cũng không liên tiếp xảy ra nữa.
Cơn mưa bên ngoài đình đã ngớt đi nhiều, Đường Thuần hiểu rõ, những chuyện mà ngài Phó đây đã trải qua cũng không dễ để khái quát trong đôi ba câu như anh vừa nói.
Đúng lúc này, từ trên con đường nhỏ đằng xa đã xuất hiện bóng dáng của Tiểu Lưu, anh ta dùng một tay giương ô, một tay cầm theo một cái ô khác đang bước nhanh về phía bọn họ.
Tiểu Lưu thở hồng hộc chạy tới, đưa cái ô trong tay cho Phó Hạo Nguyệt.
“Cậu chủ, trên xe chỉ có hai cái ô thôi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng
Chương 47
Chương 47