Trời đông tuyết rơi lạnh giá, ngoại trừ mai vàng còn ngạo nghễ nở rộ giữa mùa tuyết rơi, những cây cối khác trong vườn hoa đều đã trơ trọi không còn một mảnh lá. Phó Yểu Yểu ăn uống no đủ, thỏa sức hít thở mùi thơm buốt giá lạnh lẽo mấy lần, ngoảnh đầu lại thì thấy Bách Lý Hưu đút hai tay vào túi quần lười biếng đi theo sau lưng mình.
Cậu chỉ mặc một chiếc áo len rộng, lộ ra một mảnh da trên xương quai xanh. Phó Yểu Yểu hỏi: “Cậu không thấy lạnh à?”
Bách Lý Hưu trả lời: “Không lạnh.”
Cô cảm thấy người này thật là thần kỳ.
Cô dừng bước chân rồi xoay người lại, tháo khăn quàng cổ màu đỏ của mình xuống rồi đưa cho cậu, nói: “Cậu quấn trên cổ một chút đi, mới rời khỏi phòng có máy sưởi, ngoài trời lạnh thế này, đừng để bị cảm.”
Bách Lý Hưu nhìn chằm chằm đống len sợi có màu đỏ như lửa trước mắt mình, cảm thấy màu sắc của chiếc khăn quàng cổ này thật là phù hợp với khí chất của cô, chỉ vừa nhìn thoáng qua đã cảm thấy vừa chói mắt vừa nóng rực.
Phó Yểu Yểu nói thêm: “Tối qua tôi mới giặt sạch rồi sấy khô đấy, sạch lắm đừng chê.”
Bách Lý Hưu vươn tay nhận lấy chiếc khăn quàng cổ. Phó Yểu Yểu đang định tiếp tục bước đi thì cậu lại tiến lên một bước, quấn khăn quàng cổ lại quanh cổ của cô, lạnh lùng nói: “Cậu tự quấn đi, tôi không lạnh.”
Phó Yểu Yểu: “Tôi biết rồi nhé!”
Bách Lý Hưu: “?” Biết cái gì?
Phó Yểu Yểu: “Có phải cậu dán miếng dán giữ nhiệt trong quần áo không?”
Bách Lý Hưu: “…”
Hai người đi dạo một lát, lúc quay về Bách Lý Hưu tiện tay hái một nhành mai vàng, cắm vào bình hoa trong thư phòng. Thế là căn phòng nhanh chóng tràn ngập mùi thơm của hoa mai, trung hòa vị chát của mùi quýt, trái lại còn trở nên thơm hơn.
Phó Yểu Yểu tra xét tư liệu trên máy tính một lát, đến khi ngẩng đầu lên thì phát hiện thiếu niên cứ thích nằm trên ghế lười không biết từ khi nào đã ngồi xuống đối diện với cô, đang lật xem đống sách giáo khoa trung học phổ thông mà cô chồng chất trên bàn.
Cậu cụp mi lật sách, không biết là tò mò hay đang trào phúng: “Lớp 11 mà mới học đến đây à.”
Phó Yểu Yểu nhớ tới tin đồn mà mấy ngày trước Ngũ Gia Niên kể cho cô nghe. Sau khi bị đuổi học khỏi trường cấp 2, người này chưa bao giờ đi học lại lần nữa. Tuy nhiên lượng kiến thức mà cậu nắm giữ hiện tại không hề thua kém những người bạn cùng trang lứa vẫn đang học hành trên trường, chẳng lẽ mấy năm nay cậu đều tự học ở nhà? Dựa vào các gia sư liên tục thay đổi kia hả?
Cô thò đầu ra trước màn hình máy tính, không có một chút dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí hay quan tâm tới mọi chuyện của cậu như những người khác: “Sao cậu không đi học ở trường?”
Đã rất nhiều năm rồi không có ai hỏi cậu câu hỏi này.
Vẻ mặt Bách Lý Hưu rất bình tĩnh: “Tôi không thích những nơi đông người.”
Phó Yểu Yểu lại hỏi tiếp: “Cậu có ra ngoài chơi với bạn bè của cậu không?”
Bách Lý Hưu khép cuốn sách giáo khoa lại, ngước mắt bình tĩnh nhìn cô: “Tôi không có bạn bè, cũng không thích ra ngoài.”
Đôi mắt Phó Yểu Yểu tròn xoe.
Con người sao có thể không có bạn bè chứ? Con người là loài động vật bầy đàn, chung quanh lúc nào cũng liên lụy tới đủ các mối quan hệ xã hội, cuộc sống không có bạn bè không có xã giao thì cô đơn và lạnh lẽo biết chừng nào! Nếu bắt cô phải sống một cuộc sống như thế thì còn khiến cô khó chịu hơn là bị giết chết ấy chứ.
Chẳng lẽ một năm bốn mùa cậu đều tự nhốt mình vào căn nhà nho nhỏ này sao? Cho dù nhà của cậu rất rộng lớn, có vườn hoa có bãi cỏ còn có cả bể bơi nhưng cứ sống mãi trong một không gian khép kín như thế này, không còn ai khác để trò chuyện ngoài người thân, chẳng lẽ cậu không cảm thấy cô đơn sao?
Sau khi hai người đối diện với nhau thật lâu, ý cười quái dị bỗng lóe lên trong mắt Bách Lý Hưu: “Cậu đang đồng tình tôi đấy hả?”
Phó Yểu Yểu đang định cãi lại thì nghe cậu chậm rãi nói: “Một đứa ngay cả học phí cũng không có tiền nộp mà lại đồng tình với một đứa con nhà giàu đời thứ ba, cho dù nằm yên trong nhà cả đời cũng không cần lo ăn lo mặc ư?”
Đậu xanh rau má!!!
Một phát bắn trúng tim đen luôn! Quạu vãi!!!
Phó Yểu Yểu trừng cậu bằng ánh mắt hung dữ, rụt đầu về trước màn hình máy tính tiếp tục soạn giáo án. Chẳng qua lúc nào cô cũng có rất nhiều chuyện để nói, cứ như một đứa lắm mồm vậy, không lâu sau cô lại tiếp tục thò đầu ra ngoài: “Cậu là con nhà giàu đời thứ ba hả? Tức là gia đình cậu đã bắt đầu giàu có từ đời ông nội của cậu hả?”
Bách Lý Hưu cũng không phản cảm trước tính cách nhiều chuyện của cô, thậm chí còn giải thích một câu: “Đúng hơn là ông ngoại.”
Phó Yểu Yểu “ồ” một tiếng rồi hỏi tiếp: “Ông ngoại của cậu không sống ở đây à?”
Bách Lý Hưu gác khuỷu tay lên bàn, chống tay lên huyệt thái dương, bày ra tư thế nói chuyện phiếm thoải mái: “Chỉ có cuối tuần họ mới đến đây. Bà ngoại của tôi thích sống ở vùng ngoại ô hơn, ông ngoại cũng ở bên bà.”
Phó Yểu Yểu cảm thán: “Nghe có vẻ hạnh phúc thật đấy.” Nhìn Bách Lý Hưu, bỗng nhiên hai đốm lửa hóng hớt bùng cháy trong đôi mắt cô, cô mỉm cười hỏi: “Vậy cậu có thích cô bạn nào không?”
Bách Lý Hưu híp mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu có thích đứa con trai nào không?”
Phó Yểu Yểu há miệng nói luôn: “Có chứ, tôi thích cậu.”
Bách Lý Hưu: “?”
Cậu hơi ngượng nghịu thả bàn tay chống trán xuống, vẻ mặt cũng không còn thong dong như vừa rồi, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc vì bất ngờ. Thấy phản ứng của cậu chàng đẹp trai này, Phó Yểu Yểu buồn cười đến mức ôm bụng cười ầm lên: “Ha ha ha ha ha ha ha không thể nào! Chẳng lẽ còn có người từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được người khác tỏ tình?”
Cuối cùng Bách Lý Hưu cũng hiểu ra, vẻ xấu hổ hiện lên trên gương mặt cậu. Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau này không được nói đùa kiểu đó nữa!”
Vì hóng chuyện, Phó Yểu Yểu co được giãn được: “Biết rồi! Tôi nói lời xin lỗi với cậu nhé, đừng giận tôi nhé!”
Hình như Bách Lý Hưu thật sự bị chọc giận rồi, không tiếp tục ngồi xuống đối diện với cô nữa mà quay về ghế lười của cậu rồi tiếp tục nằm trên đó, dùng sách che khuất mặt mình. Thật là kỳ lạ, thế mà Phó Yểu Yểu lại cảm thấy trông Bách Lý Hưu trong dáng vẻ này còn rất đáng yêu!
Chắc chắn cô là một tên biến thái!
Thời gian buổi chiều nhanh chóng trôi qua, Phó Yểu Yểu đặt giáo án mà mình đã sửa soạn xong xuôi lên bàn, sau đó thu dọn túi xách của mình: “Tôi đi đây, ngày mai gặp lại.”
Suốt một buổi chiều Bách Lý Hưu không nói với cô một câu nào, bây giờ mới chầm chập lấy cuốn sách che mặt xuống, lạnh lùng đáp lại cô bằng một tiếng “ừ”.
Xong đời, Phó Yểu Yểu nghĩ, có lẽ mình sẽ trở thành gia sư đầu tiên bị đuổi việc vì đùa giỡn bạn học nam mất thôi.
Lúc Phó Yểu Yểu xuống lầu trùng hợp nhìn thấy Mục Âm về nhà. Thấy cô mặt co mày cáu bước xuống cầu thang, Mục Âm quan tâm hỏi: “Cháu sao vậy? Buổi dạy học hôm nay không suôn sẻ hả?”
Phó Yểu Yểu buông tiếng thở dài, lắc đầu buồn bã trả lời: “Cháu chọc giận bạn Bách Lý mất rồi, bây giờ cậu ấy không thèm để ý tới cháu nữa.”
Mục Âm bị cô chọc cười: “Nếu chỉ là không để ý tới cháu thì thằng bé không thể gọi là tức giận đâu.”
Phó Yểu Yểu chớp mắt nhìn bà: “Thế nếu cậu ấy tức giận thì sẽ có biểu hiện như thế nào?”
Mục Âm ngẫm nghĩ rồi nói: “Có lẽ là sẽ đuổi cháu ra ngoài.”
Phó Yểu Yểu thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực liên tục: “May quá may quá! Thế thì cháu về nhé, dì Mục, hẹn ngày mai gặp lại ạ!”
Mục Âm kìm lòng không đậu vươn tay xoa đầu cô: “Ngày mai gặp lại, đi đường chú ý an toàn.”
Sáng hôm sau, Phó Yểu Yểu gõ cửa thư phòng trên tầng ba đúng giờ nhưng bên trong lại không có âm thanh truyền ra. Phó Yểu Yểu thầm nghĩ, không thể nào, chẳng lẽ cậu ấy vẫn còn đang giận mình? Cô cầm tay nắm cửa, nhỏ giọng kêu: “Bách Lý Hưu, tôi vào phòng nhé?”
Cô đẩy cửa thư phòng ra mới phát hiện trong phòng không một bóng người.
Phó Yểu Yểu tìm khắp tầng trên tầng dưới mà không thấy cậu đâu, lại chạy vào bếp hỏi bảo mẫu thì mới biết hôm nay Bách Lý Hưu không rời phòng ăn bữa sáng, chắc là vẫn chưa ngủ dậy. Theo chỉ dẫn của bảo mẫu, Phó Yểu Yểu đi đến trước cửa phòng ngủ của Bách Lý Hưu rồi gõ cửa.
“Bạn Bách Lý, cậu đã dậy chưa?”
Một lát sau mới truyền ra tiếng vặn tay nắm cửa “cót két”, cửa phòng được mở ra từ bên trong. Bách Lý Hưu mặc quần áo ở nhà đứng sau cửa, sắc mặt trông có vẻ rất khó chịu, ngay cả mái tóc đen mượt của cậu cũng có vẻ ủ rũ: “Cậu không xem di động hả?”
Phó Yểu Yểu: “Hở?”
Trên đường đến đây, cô trò chuyện với tài xế lái xe quá hăng say, hơn nữa di động của cô còn bật chế độ im lặng bỏ trong ba lô. Bây giờ nghe Bách Lý Hưu hỏi như vậy, cô mới lấy di động ra, phát hiện trên màn hình hiển thị hai cuộc gọi nhỡ, cùng với tin nhắn mà số điện thoại đó gửi tới: Tôi là Bách Lý Hưu, bị ốm, hôm nay cậu đừng đến.
Phó Yểu Yểu chợt ngẩng đầu lên: “Cậu bị ốm hả?” Nói xong, cô lập tức vươn tay sờ trán cậu. Cô vừa từ bên ngoài vào nhà nên bàn tay vẫn còn lạnh ngắt, đặt trên vầng trán nóng rực của cậu tựa như một lớp băng tuyết thấm vào làn da.
Làn da của hai người chạm vào nhau, Bách Lý Hưu trở tay không kịp nên lập tức đứng ngây ra như phỗng, lúc này Phó Yểu Yểu cũng đã thu tay lại, sốt ruột nói: “Sao nóng thế này?”
Cô vội vàng đẩy cậu vào phòng ngủ: “Mau lên mau lên, lên giường nằm đi. Nhà cậu có nhiệt kế không? Uống thuốc chưa? Chắc chắn là do hôm qua đi dạo trong vườn hoa cậu ăn mặc phong phanh quá, tôi đã bảo là sẽ bị cảm rồi mà!”
Bách Lý Hưu bị cô đẩy về trên giường nằm xuống. Phòng ngủ của nam sinh vừa rộng rãi vừa sạch sẽ, không có bất cứ vật trang trí dư thừa nào khác, trái lại trông hơi buồn tẻ.
Phó Yểu Yểu mở một khe cửa sổ thật nhỏ đủ để thông gió thoáng khí, sau đó lại tìm nhiệt kế trong tủ thuốc gia đình. Tranh thủ lúc cậu đo thân nhiệt cơ thể, cô đứng bên giường hỏi: “Ngoại trừ bị sốt cậu có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Bách Lý Hưu ho hai tiếng.
Cô ngồi bên giường lục lọi tủ thuốc: “Bị sốt, ho khan… Cổ họng đau không? Bị nghẹt mũi không?”
Bách Lý Hưu nghiêng đầu nhìn cái đầu đầy tóc bên giường mình: “Không bị.”
Cuối cùng cô cũng tìm thấy thuốc chữa cảm cúm chính xác trong tủ thuốc gia đình, sau đó rót một ly nước ấm bưng đến bên giường cho cậu: “Uống thuốc rồi ngủ thêm một giấc, xem thử có khá hơn không. Nếu không được thì buổi chiều chúng ta vẫn phải đến bệnh viện một chuyến.”
Bách Lý Hưu uống thuốc cảm cúm cùng nước ấm.
Phó Yểu Yểu giơ nhiệt kế lên trước đèn treo: “37.8 độ, chắc được coi là sốt nhẹ thôi nhỉ? Lát nữa lại đo tiếp lần nữa.” Cô quay sang thì thấy Bách Lý Hưu ngồi thẳng lưng bên giường, thế là cô lập tức bày ra tư thế như bà cụ non: “Cậu mau nằm xuống đi chứ! Đừng để lộ cánh tay bên ngoài, phải đắp chăn kín cho đổ mồ hôi, biết chưa?”
Bách Lý Hưu nở nụ cười không một tiếng động.
Phó Yểu Yểu nghiêm túc hỏi: “Cậu cười gì mà cười?”
Bách Lý Hưu lại khôi phục gương mặt không biểu cảm: “Tôi không có cười.”
Phó Yểu Yểu chống nạnh: “Tôi thấy hết rồi nhé!” Cô hừ một tiếng: “Thôi vậy, cậu mau nằm xuống đi.”
Bách Lý Hưu chậm rãi nằm vào ổ chăn.
Phó Yểu Yểu cất tủ thuốc gia đình rồi lại rót thêm một ly nước ấm: “Để xem sau này cậu còn dám cần phong độ chứ không cần nhiệt độ nữa hay không. Trời lạnh như này, chỉ mặc một chiếc áo len mà cũng dám chạy ra ngoài trời! Đúng rồi, có phải cậu chưa ăn sáng không? Thế thì không được, bụng rỗng uống thuốc sẽ gây hại cho dạ dày, để tôi đi lấy bữa sáng lên đây cho cậu.”
Cô cứ như một chú chim nhỏ, rít rít bay vào phòng rồi lại nhanh chóng vỗ cánh bay ra ngoài, lại không khiến người ta phiền chán. Bách Lý Hưu nằm trên giường nhìn căn phòng rộng lớn mà mình đã sống mười mấy năm trời, vào giờ khắc này bỗng cảm thấy nó quá mức quạnh quẽ.
Phó Yểu Yểu nhanh chóng bưng bát cháo gạo kê do bảo mẫu hầm vào phòng, xem cậu ăn xong thì mới yên tâm nói: “Cậu ngủ tiếp một giấc đi, tôi sang thư phòng soạn giáo án cái đã, đến buổi trưa tôi lại quay về đo thân nhiệt cho cậu.”
Bách Lý Hưu đang lau tay thì bỗng dừng lại trong chốc lát, cụp mi cúi đầu đáp: “Ừ.”
Thấy dáng vẻ của cậu như vậy, Phó Yểu Yểu tự dưng lại thấy đau lòng. Cũng đúng thôi, con người lúc bị bệnh đều sẽ rất yếu đuối, lần nào cô bị ốm mà không chui vào lòng mẹ làm nũng chứ. Thế là cô ngẫm nghĩ rồi tri kỷ hỏi: “Hay là tôi dọn máy tính vào phòng cậu, được không?” Cô chỉ vào chiếc bàn bên cạnh: “Tôi ngồi ở đó thôi, bầu bạn với cậu.”
Bách Lý Hưu không ngước mắt lên: “Tùy cậu.”
Phó Yểu Yểu bĩu môi: “Được thì nói là được, không được thì bảo là không được, tùy tôi có nghĩa là sao?”
Lúc này Bách Lý Hưu mới ngước mắt nhìn về phía cô, đôi mắt lúc nào cũng bình tĩnh giờ đây bị ánh đèn trên đỉnh đầu che mờ khiến nó hiện lên một chút sắc màu không rõ ẩn ý là gì: “Tùy cậu tức là được.”
Phó Yểu Yểu dạy cậu: “Lần sau cậu phải nói chuyện cho rõ ràng!”
Nói xong, cô nhấc chân chạy đi, chẳng mấy chốc lại ôm máy tính chạy về phòng. Chiếc bàn trống trơn trong phòng ngủ nhanh chóng bị bày đầy, cô thò đầu ra từ bên cạnh máy tính, chớp mắt nhìn cậu: “Tôi sắp bắt đầu làm việc đây nhé! Có việc gì thì cứ gọi tôi.”
Bách Lý Hưu đáp: “Ừ.”
Cậu nằm nghiêng trên giường, nhìn từ góc độ này vừa lúc có thể thấy nửa bên mặt của cô. Cô ngồi trên ghế dựa của cậu lúc nào cũng không hợp chiều cao nên chân không thể đặt xuống sàn nhà, chỉ có thể lắc lư giữa không trung. Cô mang đôi dép vải bông đi trong nhà, viền ren của đôi tất bị lật ngược ra ngoài ở chỗ cổ chân. Thị lực của Bách Lý Hưu rất tốt nên có thể thấy được con bướm nho nhỏ được thêu trên cổ đôi tất.
Rất giống đôi tất mà cô từng tặng cho cậu.
Cậu nghĩ, chắc cô rất thích bươm bướm.
Tiếng gõ bàn phím tựa như khúc nhạc ru ngủ, lại thêm tác dụng của thuốc chữa cảm cúm nên chẳng mấy chốc Bách Lý Hưu đã chìm vào giấc ngủ say. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Phó Yểu Yểu đang đắm chìm trong công việc bỗng nghe thấy tiếng hít thở dồn dập bối rối truyền tới từ phía giường ngủ.
Cô đứng dậy đi đến bên giường thì thấy Bách Lý Hưu nhắm mắt nhíu chặt lông mày, dường như đang mơ thấy cơn ác mộng nào đó mà trán đổ mồ hôi đầm đìa, im lặng giãy dụa trong chăn, bị bóng đè đến mức vẫn chưa tỉnh dậy.
Cô vươn tay nắm lấy bờ vai cậu rồi lắc lư: “Bách Lý Hưu, dậy đi. Bách Lý Hưu? Dậy đi! Dậy đi!”
Cậu lập tức mở choàng mắt, ánh sáng chiếu vào phòng, nỗi sợ hãi trong đôi mắt đều tan biến, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng của cô được phản chiếu trong con ngươi.
Cậu nín thở, thân thể cứng ngắc cũng dần dần được thả lỏng. Phó Yểu Yểu rút khăn giấy trên đầu giường lau mồ hôi trên trán giúp cậu, sau đó khẽ hỏi: “Cậu mơ thấy ác mộng gì vậy?”
Cậu mím chặt môi, không nói một lời.
Phó Yểu Yểu lau khô mồ hôi cho cậu, bàn tay đã trở nên ấm áp nhờ hệ thống sưởi ấm trong nhà sờ lên trán cậu. Bây giờ cậu ấy đã hơi hạ sốt rồi, không còn nóng như trước. Cô chớp mắt hỏi: “Có phải cậu mơ thấy vụ bắt cóc đó không?”
Con ngươi trong mắt Bách Lý Hưu hơi nở to.
Phó Yểu Yểu xoa mái tóc đen mềm mượt của cậu, nghiêm túc nói: “Nói ra cũng không sao đâu, cho dù cậu sợ hãi tôi cũng sẽ không cười nhạo cậu đâu.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn
Chương 93
Chương 93