DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 920

Chương 920

“Chỉ là một phần lý do thôi, lý do chính vẫn là khen thưởng nhân viên. Có thể liên tiếp đứng đầu về lượng tiêu thụ, mọi người thật sự rất giỏi, xứng đáng nhận phần thưởng.” Cố Mặc Ngôn nghiêm túc nói.

Nghe Cố Mặc Ngôn nói như vậy, cuối cùng sắc mặt Trình Thư.

Nghỉ cũng dịu đi đôi chút. Cô không muốn nói thêm với anh nữa, bèn lấy bịt mắt ra đeo, sau đó quay lưng lại với anh, bắt đầu nghỉ ngơi.

Thấy thái độ này của Trình Thư Nghi, cho dù Cố Mặc Ngôn muốn.

nói thêm gì đó với cô cũng không được, xem ra muốn theo đuổi lại cô thì anh còn phải đi một chặng đường dài nữa Trình Thư Nghi vốn muốn tránh Cố Mặc Ngôn nên mới giả vờ nghỉ ngơi, nhưng nhằm mắt nằm một lúc lại thật sự buồn ngủ nên cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Có lẽ là tư thế ngủ không thoải mái, Trình Thư Nghi nhíu mày vô thức quay người lại, đối mặt với Cố Mặc Ngôn Dưới chiếc bịt mắt màu hồng, đôi môi của Trình Thư Nghi càng thêm quyến rũ. Cố Mặc Ngôn nhìn thấy thế, không kìm lòng được mà cuộn yết hầu. Nếu bây giờ anh hôn cô thì sau khi tỉnh lại cô sẽ thế nào?

Cố Mặc Ngôn đang suy nghĩ trong đầu về hậu quả nếu mình làm điều đó.

Nhưng nghĩ đến những người ngồi xung quanh đều là cấp dưới của cô, cuối cùng Cố Mặc Ngôn vẫn từ bỏ ý định này, anh không muốn cô bị người ta bàn tán quá đáng sau lưng.

Nhưng cô ngủ như này có thực sự thoải mái không? Anh có cần di chuyển về phía cô một chút không? Gối lên vai ngủ chắc sẽ dễ chịu hơn nhiều nhỉ?

Nghĩ tới đây, Cố Mặc Ngôn khẽ nhích người về phía cô.

“Thư Nghi, chúng ta tới rồi, dậy đi thôi. Thư Nghi, Thư Nghi…”

Trình Thư Nghi đang ngủ say thì nghe thấy bên tai có người gọi tên mình mãi, cô mơ màng kéo bịt mắt xuống, khi nhìn rõ khuôn mặt người trước mắt, cô lập tức tỉnh táo lại.

Cố Mặc Ngôn!

Trình Thư Nghi ngẩng phắt đầu dậy, lúc này mới phát hiện thì ra lúc trước mình vẫn luôn tựa vào vai Cố Mặc Ngôn, chẳng lẽ lúc ngủ cô đã bất giác ngả về phía anh?

Trình Thư Nghi ngượng ngùng, ấp úng không biết nên nói gì: “Xin lỗi anh, tôi… tôi không cố ý đâu, tôi…”

Trình Thư Nghi vừa nói xin lỗi vừa nhìn vai Cố Mặc Ngôn, sau khi nhìn rõ, cô lập tức đỏ mặt, sao mình còn chảy nước miếng nữa chứ, lần này thật sự mất mặt tới tận nhà mẹ đẻ luôn rồi.

Thấy Trình Thư Nghi lúng túng, tâm trạng Cố Mặc Ngôn lại rất tốt. Anh rút mấy tờ giấy ở bên cạnh, vừa lau áo mình vừa nói với cô: “Không sao, chúng ta tới rồi, đi xuống thôi.”

“ồ, được được.” Trình Thư Nghi luống cuống đáp, cầm túi xách của mình rồi vội vàng quay người đi theo mọi người xuống máy bay.

Sao lại ngủ thế hả! Trình Thư Nghi tự trách mình trong lòng, sau này còn mặt mũi nào mà nhìn anh nữa?

Thấy Trình Thư Nghi gần như bỏ chạy, trên mặt Cố Mặc Ngôn nở nụ cười chân thành tha thiết. Trình Thư Nghi vừa rồi giống hệt như lúc anh mới quen cô khi xưa, da mặt mỏng, dễ xấu hổ, thường xuyên bị anh trêu đến nỗi không biết phải làm sao, Khi đó anh chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày cô sẽ trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ. Nếu quan hệ giữa họ vẫn không thay đổi thì tốt biết bao.

Sau khi xuống máy bay, vì Cố Mặc Ngôn đã dặn Dương Tùng Đức sắp xếp xe đưa đón và khách sạn từ trước nên gần như không dừng lại lâu, mọi người lập tức lên xe về khách sạn.

Lần này Trình Thư Nghi không ngồi cùng Cố Mặc Ngôn, cô lên xe từ sớm rồi ngồi cạnh Hiểu Khiết, Cố Mặc Ngôn thấy thế thì chỉ đành ngồi một mình ở vị trí phía sau.

Trên đường về khách sạn, nhìn cảnh vật lướt qua dọc đường, mọi người đều không khỏi trầm trò cảm thán. Đảo Phuket không hổ danh là “hòn ngọc của Thái Lan”, phong cảnh thật sự quá đẹp!

Đọc truyện chữ Full