DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 923

Chương 923

Trình Thư Nghi đẩy Cố Mặc Ngôn ra, chỉ vào anh rồi giận dữ nói: “Sao anh lại có chìa khoá phòng tôi? Ai cho anh vào hả?”

Sau khi ổn định lại cơ thể và cảm xúc, Cố Mặc Ngôn giải thích với Trình Thư Nghĩ: “Thư Nghi, đây cũng là phòng của anh”

“Là sao?” Trình Thư Nghi không hiểu ý Cố Mặc Ngôn: “Thế nào là ‘cũng là phòng của anh? Chẳng phải hai người chúng ta mỗi người một phòng sao?”

“Đúng là ban đầu Dương Tùng Đức đặt như vậy, nhưng khách sạn không có đủ phòng tiêu chuẩn nên cậu ấy đã thương lượng với khách sạn đổi hai phòng tiêu chuẩn thành phòng theo căn, sau khi xuống máy bay anh cũng mới biết.” Cố Mặc Ngôn nhẹ giọng giải thích toàn bộ câu chuyện cho Trình Thư Nghi.

Lời Cố Mặc Ngôn nói nửa thật nửa giả, đúng là ban đầu Dương Tùng Đức đặt hai phòng, khách sạn hết phòng, gọi điện tới hỏi có thể đổi sang phòng theo căn không cũng là thật, nhưng sau khi xuống máy bay anh mới biết là giả.

Đương nhiên Dương Tùng Đức không dám tự ý quyết định như vậy, khách sạn mới gọi tới là cậu ấy đã hỏi anh chuyện này ngay, mà anh cũng không từ chối.

Nghe Cố Mặc Ngôn nói thế, Trình Thư Nghi tức giận quay người đi vào phòng ngủ, vừa mới biết chuyện? Tin anh có mà bán nhà!

Vừa rồi anh nói có việc, bảo cô đưa mọi người lên trước cũng là cố ý phải không? Mục đích là để vào sau một bước, để cô không phát hiện ra hai người ở chung một phòng, sau đó lại lén lút đi vào thế này.

Hừi Đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn mà lại dành hết tâm trí của mình cho chuyện thế này, cô thật sự đã đánh giá cao anh rồi!

*Thư Nghi.. Cố Mặc Ngôn còn muốn giữ Trình Thư Nghi lại nói gì đó nhưng đã bị tiếng đóng sầm cửa lại của cô cắt ngang.

Trình Thư Nghi nhanh chóng thay xong quần áo, kéo vali ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng về phía cửa phòng.

“Thư Nghi, em làm gì vậy?” Cố Mặc Ngôn sải bước tới cửa, ngăn cô lại.

“Tôi phải tới quây lễ tân đổi phòng, anh tránh ra.” Trình Thư Nghi lạnh lùng nói. Không còn phòng thì cô sẽ vào ở chung với nhóm Hiểu Khiết. Dù thế nào cô cũng sẽ không bao giờ ở cùng phòng với Cố Mặc Ngôn!

“Bây giờ khách sạn không còn phòng nữa, em định đổi đi đâu?”

Cố Mặc Ngôn đã sớm đoán được cô sẽ có phản ứng thế này tôi biết sao?” Trình Thư Nghi hỏi ngược lại: “Anh làm như vậy là không tôn trọng tôi! Nếu để mọi người biết tôi và anh ở chung một phòng, họ sẽ nói tôi sau lưng thế nào? Anh đã bao giờ nghĩ về những điều này chưa?”

“Thư Nghi, chuyện này là anh làm không thoả đáng, nhưng anh không hề có ý không tôn trọng em.” Nghe Trình Thư Nghi nói vậy, Cố Mặc Ngôn hơi quýnh lên, sợ cô sẽ hiểu lầm mình.

“Vậy thì tránh đường cho tôi đi!” Trình Thư Nghĩ nói.

Cố Mặc Ngôn không nhúc nhích, nếu anh thật sự để Trình Thư Nghi đi thì sợ rằng sau này không còn cơ hội nữa Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn tàn nhẫn nói: “Nếu bây giờ em đi xuống sẽ chỉ làm lớn chuyện hơn thôi, người của toà soạn tạp chí các em đều sẽ biết, đến lúc đó mọi người sẽ chỉ càng thêm bàn tán về chúng ta.”

Thì ra anh tính như vậy, Trình Thư Nghi chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng mình sục sôi: “Anh dùng điều này để uy hiếp tôi à? Cố Mặc Ngôn, anh không thấy làm như vậy quá đáng khinh sao?”

Cố ặc Ngôn không trả lời, anh cũng biết mình nói như vậy thật sự rất đáng khinh, nhưng không làm như vậy thì sao Trình Thư: Nghỉ có thể ở lại?

Mặc dù Trình Thư Nghi nổi cáu nhưng phải thừa nhận rằng lời của Cố Mặc Ngôn khiến cô hơi do dự. Lúc trước cô chỉ quan tâm đ ến việc nổi giận với anh mà không nghĩ đến điều này.

 

Đọc truyện chữ Full