DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn
Chương 62: Đèn sao không chữ

Lúc Tạ Vi Ninh thực sự nghiêm túc, nói là phải làm, nhất định sẽ dốc hết sức mà làm, trước khi có kết quả, phải có niềm tin vững chắc với bản thân, dù thế nào thì thua người không thua trận, không được xem nhẹ bản thân, nín nhịn đến khi kết thúc mới trút ra.

Nàng nói phải xông tới liền thật sự nháy mắt đã vọt lên, nói phải “Giết không chừa mảnh giáp” cũng tập trung toàn lực dẫm lên đèn sao, hai ba bước đã cao hơn đám người kia, khiến người chung quanh ồn ào.

Hội đèn lồ ng Tinh Hỏa không quá chú trọng những “lễ nghĩa” đối với người tai to mặt lớn, nếu bình thường qua lại thì chỉ tán thưởng vài câu, cảm thấy không cần tranh cãi, không tranh được gì cũng không có hy vọng, hơn nữa đối phương có thân phận cao quý cũng không dễ chọc. Nhưng đặt vào thời điểm hiện tại, sau khi cao giọng hét mấy từ “lợi hại”, liền dồn hết sức lực tiếp tục đuổi theo.

Hái đèn sao dựa vào bản lĩnh và cả đôi tay, không ai biết đèn sao chói lọi đó ẩn nấp ở nơi nào, nó có khả năng giấu mình rất sâu, cải trang thành đèn sao bình thường, cũng có khả năng lúc trên cao lúc dưới thấp. Lỡ như bọn họ may mắn tìm thấy, Đế Nữ hay tiên tử hay Tiên Tôn gì đó cũng sẽ không nói gì, bọn họ có thể lấy được cái danh lần này cũng tốt.

“Đế Nữ điện hạ! Cẩn thận!”

Một tiếng cười nhắc nhở thân thiện truyền đến.

Tạ Vi Ninh cảm thấy tiếng gió thổi qua, lập tức tránh chiếc đèn sao này, nhảy sang đối diện, lúc quay người lại liền nhìn thấy một chiếc đèn sao có lẽ bay lên từ phía dưới, lướt nhanh qua trước mắt nàng.

Mọi người bên dưới thấy nàng đã tránh đi, bật cười vài tiếng, còn nói thêm: “Điện hạ, bọn ta đều sẽ nỗ lực để hái được đèn sao, vừa rồi là muốn biểu lộ chút quyết tâm của bọn ta. Nếu nhìn thấy đèn sao kia ở đâu, bọn ta nhất định sẽ tận sức tranh với người, đến lúc đó nếu có mâu thuẫn, mong điện hạ không trách tội bọn ta!”

“Các ngươi…” Tạ Vi Ninh dở khóc dở cười, nhưng nàng cũng biết, chuyện hái đèn sao này, nếu thật sự gặp được đèn sao đặc biệt kia, đến lúc đó mọi người ắt sẽ có va chạm. Bọn họ cũng nghĩ phải nhắc nhở nàng, có lẽ do lần đầu tiên thấy Đế Nữ tham gia hái đèn sao mới có phép thử này.

“Yên tâm.” Tạ Vi Ninh nói, “Ta sẽ không nhận thua!”

Nàng đã nói như vậy, mọi người liền nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng hơn rất nhiều.

“Xem ra, hiện giờ Đế Nữ đã thay đổi rất nhiều.” Có người nhỏ giọng nói, “Ta còn cho rằng dựa vào tính tình trước kia của nàng sẽ nổi giận với ta.”

“Đúng vậy, cho dù có quy tắc, nhưng khi Đế Nữ nổi giận ta cũng sẽ thấp thỏm bất an. Ai mà ngờ Đế Nữ lại bình dị gần gũi đến vậy, có thể thân thiết nói chuyện với chúng ta. Ngữ khí ban nãy dường như thật sự coi chúng ta là bạn, không phân biệt cao sang thấp hèn…”

“Nói không sai, Đế Nữ có thể thay đổi như vậy, còn tỏa sáng rực rỡ ở Đại hội tiên phẩm, thật sự là may mắn của Tiên giới ta.”

“Đúng vậy, trước kia ta còn lo lắng Tiên giới chúng ta ngày sau sẽ như thế nào, thấy Đế Nữ như vậy, thật sự vừa yên tâm vừa vui mừng…”

“Mắc ói, Đế Nữ là Đế Nữ, ngươi vui mừng nói như thể muội muội nhà ngươi đã trưởng thành rồi thế!”

Đám người nhỏ giọng nói chuyện ở bên này, căn bản không chú ý tới đằng sau còn có một Ma chủ đang thu liễm hơi thở nhàn nhạt quét mắt nhìn bọn họ một cái.

Phong Thầm nghe bọn họ thảo luận, rồi nhìn Tạ Vi Ninh trên không trung, đến cả hắn cũng không nhận ra cảm xúc trong mắt đã dịu dàng hơn vài phần. Hắn thu tầm mắt về, tiếp tục hướng về bên trái mà Tạ Vi Ninh vừa nói, chỉ mấy bước đã đuổi kịp Tạ Vi Ninh, cùng nàng đứng trên cao, chẳng qua hai bên cách nhau khá xa.

Tạ Vi Ninh nghĩ, ban đầu nhìn thấy đèn sao kia nhấp nháy ở phía trên, theo thói quen mà tính toán vị trí trước, xem thử xung quanh nơi cao nhất của Thiên Hải Tinh Đăng, nếu không có thì xuống chút nữa tìm thử.

Chỉ là mới nhìn thấy đèn sao kia từ xa, không biết cụ thể trông như thế nào, hơn nữa nó còn biết trốn, có lẽ sẽ để lộ một vài đặc điểm. Nhưng nếu bấc đèn của nó không sáng, sợ là sẽ phải tìm rất lâu.

Nàng nhìn quanh một vòng, vừa tìm đèn sao vừa suy xét, bỗng cảm giác được một sự khác thường.

Tạ Vi Ninh tránh về phía sau, chân nhẹ nhún xuống, nhảy lên đèn sao bên kia, vừa đứng vững thì phía sau chân chợt đau nhói.

Nàng khẽ “rít” một tiếng, nhăn mặt nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy góc nhọn của đèn sao hơi xoay chuyển sau chân mình, tựa như vừa mới va vào thứ gì đó, có lẽ là va vào chân của nàng.

“Ấy… Đế Nữ điện hạ, lúc nãy ta không cẩn thận bước nhầm, đứng không vững mới khiến đèn sao này va vào người. Mong điện hạ đừng trách tội ta.” Người phía sau thấy nàng xoay đầu, che miệng nói xin lỗi, mở đôi mắt vô tội.

Tạ Vi Ninh đánh giá nàng, phục sức của người này khác với kẻ tông vào eo nàng lúc đầu, kiểu tóc cũng không giống, thân hình cũng khác biệt, không phải là cùng một người.

Tuy nàng hồ nghi nhưng với quy tắc ở đây, người này cũng đặc biệt nói xin lỗi, mà giọng điệu hơi kệch cỡm.

Tạ Vi Ninh không quan tâm nàng ta nữa, đá văng đèn sao ra, tiếp tục xông xáo.

Nhưng nàng mới vừa đi chưa được vài bước, lại cảm thấy một vài động thái kỳ lạ.

Sau hai lần, Tạ Vi Ninh đã cảnh giác hơn, đầu tiên là ngả người về sau, tiếp đó xoay người bay lên, đáp xuống đèn sao bên trái, rồi dẫm lên và nhảy tới một chiếc đèn sao khác.

Nàng nhìn qua khóe mắt, hai ba chiếc đèn sao mà nàng vừa dẫm lên liên tiếp bị đèn sao khác tông vào, bên tai cũng truyền đến tiếng va chạm giòn giã, một chiếc trong đó còn bị bẹp dập.

Tạ Vi Ninh chợt “Ui” một tiếng.

Đánh úp từ bốn phương tám hướng, nhìn lại, không chỉ một hai người ra tay nhằm vào nàng, nhưng nàng nhìn sơ một vòng xung quanh đều không quen biết ai.

“Điện hạ, người không sao chứ?” Người đối diện cách đó không xa giả vờ kinh ngạc sợ hãi nói, “Vừa rồi ta đùa giỡn với tỷ muội nhà mình mới bất cẩn để đèn sao đụng vào người. Nếu người không vui, muốn phạt thì phạt ta, đừng trách tội muội muội nhà ta.”

“……”

Khóe miệng Tạ Vi Ninh nở một nụ cười lạnh: “Quy tắc còn đó, các ngươi nghĩ ra cách này để ngăn ta, thì cứ thoải mái hào phóng mà nói, quang minh chính đại mà làm, ta còn có thể xem trọng các ngươi một chút, cảm thấy các ngươi rất thú vị, tranh tài với các ngươi một lần cũng được. Nhưng các ngươi hành động mà còn cố ý che giấu, diễn kịch lại vụng về như thế, thật khiến người ta ghê tởm. Cho rằng bản Đế Nữ là kẻ ngốc à?”

Hai người đối diện cứng đờ, tựa như không ngờ nàng sẽ có phản ứng này.

Tạ Vi Ninh chú ý tới “muội muội” kia, phục sức kiểu tóc giống với kẻ vừa rồi tông vào nàng, rồi nhìn mặt đối phương, sau khi nhớ lại liền nhận ra đây là thị nữ mà Giang Nhược Vụ dẫn tới ngày Đại hội tiên phẩm. Nàng tức giận, nhịn không được mà trào phúng: “Trở về nói với Nhược Vụ tiên tử nhà các ngươi, nếu không quản được thị nữ của mình, cũng đừng thả ra làm mất mặt xấu hổ. Nếu chút động tác nhỏ cấp thấp này bị Tam giới nhìn thấy, không chỉ có Tiên giới mất mặt, mà bản thân nàng ta cũng sẽ mất mặt.”

“Người…… Người nói bậy gì đó! Chuyện mà bọn ta làm sẽ tự gánh vác, người kéo thêm người khác vào làm gì?”

Tạ Vi Ninh nghĩ lại, hờ hững nói: “Ồ. Ta tưởng vừa rồi các ngươi nói như vậy là để chọc giận ta, khiến ta giáng tội ngươi, rồi các ngươi sẽ khóc tới khóc lui lấy sự thương xót của người khác. Sau đó sẽ cảm thấy Đế Nữ ta ỷ vào thân phận không màng đến một quy tắc đơn giản của hội đèn lồ ng, điêu ngoa tùy hứng, vô cớ gây rối, vô pháp vô thiên?”

“Thật sự xin lỗi, e rằng các ngươi phải thất vọng rồi.”

Tạ Vi Ninh nói xong, không thèm nhìn các nàng một cái, bay về phía mục tiêu của mình.

Đế Nữ đã biết mục đích của các nàng, có sự đề phòng, về sau muốn tới gần ngăn trở sẽ khó khăn hơn.

Hai thị nữ nhìn nhau, thấy sự ảo não trong mắt đối phương, và sự xấu hổ khi bị vạch trần. Tiếp đó nghe thấy Tạ Vi Ninh khẽ nói thầm một câu lúc rời đi: “Thật không biết tại sao nàng ta lại biến thành như vậy.”

Người mà nàng… đang nói tới chẳng lẽ là Nhược Vụ tiên tử của các nàng? Nghe giọng điệu sao mà có chút khó hiểu và tiếc hận thế nhỉ?

Trên mặt hai người đều hiện lên sự bối rối khó chịu.

Ở khu vực này, ban nãy Tạ Vi Ninh không cảm ứng được đèn sao đặc biệt bèn trở về, nhìn sang phía Phong Thầm mới nhận ra xung quanh đó có rất nhiều người bên dưới vây quanh hò hét, gương mặt đầy phấn khích.

Lúc đến gần xem thử, liền nhìn thấy hai bóng dáng lao ra khỏi vòng vây xem diễn, tách ra lần lượt dẫm lên đèn sao bay lên trời cao.

Nàng cẩn thận phân biệt, mới nhìn ra là Phong Thầm và Phong Hành đang sắp đánh nhau.

Người bên dưới đa phần là Tiên giới, rất có ưu thế của sân nhà, nghe trong tiếng hô lớn rõ ràng nhất là “Phong Hành Tiên Tôn lên rồi!” “Phong Hành Tiên Tôn bắt lấy hắn!”. Tuy Ma tu cũng đã vây quanh, nhưng số người ít hơn, tiếng hô cũng không có mấy khí thế.

Hai giới Tiên ma vốn đối lập từ rất lâu trước đây, hiện giờ xem như là thời kỳ thái bình mới của Tứ giới, nhưng khi nhiều người Tiên giới thấy tiên ma đánh nhau như vậy, vẫn sẽ cổ vũ reo hò tên của người Tiên giới.

Tạ Vi Ninh tức khắc hét lớn: “Ma chủ lợi hại!”

Nói với hắn hai chữ “Cố lên” lúc này chưa chắc hắn sẽ hiểu, nàng kiềm lại rồi thốt ra một câu: “Ma chủ nhất định sẽ thắng!”

Phong Thầm nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn nàng một cái.

Lời nói vốn mộc mạc đến không thể mộc mạc hơn, nhưng vô cớ khiến trong lòng hắn trào ra một dòng nước ấm áp, sưởi ấm toàn thân.

Người Tiên giới nghe Đế Nữ dẫn đầu hô hào như thế, nghĩ tới Ma chủ có ân cứu mạng với Đế Nữ bọn họ, trước đây chỉ nghe nói từ thoại bản. Vào ngày Đại hội tiên phẩm, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, đối với Tiên giới mà nói, hành động này của Ma chủ kỳ thật cũng coi như là có ơn lớn.

Nghĩ đến đây, rồi nhớ đến vô số thoại bản đã từng đọc, rất nhiều thuyết thư đã từng nghe. Có người nhìn Ma chủ lại nhìn sang Đế Nữ, thấy sau khi Đế Nữ hô lên, hai người đã bắt đầu đối mặt giữa không trung, cảnh này khiến người xem không thể khắc chế nỗi kích động, đáy lòng còn có chút vui sướng khó tả.

Dường như tận mắt nhìn thấy bọn họ như vậy còn phấn khích hơn nghe sách, cùng với tâm tình: Hóa ra thoại bản viết đều là sự thật, vả lại hiện thực còn đẹp đẽ hơn. Khuôn mặt không kìm được nụ cười toe toét.

Tức khắc tiếng hô cho Ma chủ cũng dần nhiều hơn, trong đó thế mà còn kèm theo tên của Đế Nữ, âm thanh khàn khàn muốn nhất quyết phải gọi tên hai người cùng nhau.

Tạ Vi Ninh thoáng nhìn đám người phía dưới đột nhiên giống như được tiêm máu gà, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Tiếng cổ vũ của đám người gần như nghiêng về một phía trong nháy mắt, thấy Đế Nữ Ma chủ Tiên Tôn đều có mặt, rất nhiều người trầm trồ khen ngợi như đang xem kịch, còn vừa reo hò vừa tán dóc với người khác, không biết đã nói gì, so tay lại tạo thành chiếc loa hô hào Ma chủ và Đế Nữ, ánh mắt sáng như sao, tựa như cảnh tượng đu idol.

Tạ Vi Ninh: “……”

Chỉ là, không hiểu lắm nguyên nhân tại sao.

Kiểu hò hét này đôi lúc thực sự có thể ảnh hưởng một phần khí thế của người khác.

Phong Hành lập tức hơi bực dọc: “Tạ Vi Ninh, muội chạy tới đây làm gì? Không phải từ trước đến nay muội không hề hứng thú với trò hái đèn sao sao?”

“Vì sao ta không thể tới? Chỉ cho phép các huynh tới, không cho phép bọn ta đến sao? Mấy lời này của huynh cũng thật lạ.”

Tạ Vi Ninh nghe thế liền không vui, nghe những lời mà Phù Ngạn nói, Đế Nữ trước đây làm gì mà không có hứng thú: “Trước kia ta ngốc nghếch mới theo đuổi huynh tặng đèn sao, nhưng rõ ràng huynh không để ý ta, tất nhiên sẽ không chú ý ta thích cái gì muốn điều gì, huynh còn không biết xấu hổ mà hỏi ta sao?”

Gương mặt Phong Hành cứng đờ, ngữ khí phức tạp: “Phải. Trước đây có lẽ ta không chú ý sở thích của muội lắm. Nhưng hôm nay ta làm như vậy là có lý do…”

Phong Thầm đạp lên đèn sao, mượn lực bay đến bên cạnh Tạ Vi Ninh, thần sắc thong dong, khẽ nói: “Đèn sao đó không có ở đây, hắn muốn kéo dài thời gian để ngăn ta, ngươi đến nơi khác tìm đi.”

Ý này nghĩa là hắn ở lại đối đầu với Phong Hành, nàng không cần lãng phí thời gian ở đây.

Tạ Vi Ninh do dự nói: “Vậy ngươi cẩn thận một chút.”

Phong Thầm: “Ừm.”

Hắn dừng một chút, âm thanh trầm thấp khiến người ta an tâm: “Sẽ không sao đâu.”

Tạ Vi Ninh bèn không chần chờ nữa, xoay người bay đến nơi khác.

Để lại Ma chủ và Tiên Tôn, bởi vì không thể sử dụng pháp thuật, hai người bèn tự đánh tay đôi, một người lao sang phía đối diện, một người khác ngăn lại.

Phong Hành không thể đột phá tuyến phòng thủ này, sắc mặt không vui nói: “Chỉ là một chiếc đèn sao, vì sao Ma chủ lại để ý đến vậy?”

Ánh mắt Phong Thầm hờ hững: “Nàng ấy muốn.”

Lúc này Phong Hành thật sự có chút bực bội và khó xử, một chiếc đèn sao, sao nữ tiên các nàng đều muốn đến thế?

Hôm nay hắn tới Hội đèn lồ ng Tinh Hỏa chỉ vì phụ mẫu nhờ hắn quan tâm chất nữ của dì Phó, cô nương lưu lạc ở thế gian rất lâu làm người ta xót thương, với quan hệ bạn tốt của trưởng bối hai bên, Giang Nhược Vụ cũng coi như là muội muội của hắn.

Lần này nàng tới cũng chỉ muốn hái được chiếc đèn sao này, dì Phó cũng đặc biệt dặn dò nàng phải lấy được đèn sao.

Hắn rảnh rỗi thấy Giang Nhược Vụ bị dì Phó yêu cầu làm việc này, cảm thấy giúp được liền giúp, nào biết lại gặp phải Tạ Vi Ninh và Ma chủ ở đây, Ma chủ còn chặn hết đường của hắn.

Tới bây giờ, cho dù hắn không để tâm đ ến đèn sao, cũng nhất định phải tranh cao thấp với Ma chủ này.

Lúc này có lẽ đã qua nửa canh giờ, rất nhiều người dần cảm thấy mệt nhoài hoặc không còn hy vọng nữa, số người tìm kiếm trên Thiên Hải Tinh Đăng ít đi rất nhiều.

Tạ Vi Ninh phía trên, tìm một vòng bên trái bên phải vẫn không thấy được bóng dáng đèn sao sáng nhất kia, dứt khoát bay vào một góc tìm tòi.

Bỗng nhiên, trong một nhóm đèn sao trông gần giống nhau, dường như có một chiếc thỉnh thoảng lay động.

Tạ Vi Ninh vừa định xoay người rời đi chợt thấy được cảnh này, ánh mắt sáng bừng, ngừng thở mà lặng lẽ tới gần.

Đèn sao kia vẫn có dáng vẻ của đèn sao, nhưng có lẽ đã thành tinh, nó thu nhỏ bấc đèn đến tận cùng, lúc này đang trốn đằng sau vô số các đèn sao khác, nhìn người phía dưới không tìm thấy nó, toàn thân run run, có vẻ như… nhịn không được mà cười trộm.

Giỏi đấy!

Trong lòng Tạ Vi Ninh nói thầm, lại tập trung tinh thần, cẩn thận tiến đến gần, khi nàng đang định tóm lấy nhân lúc nó đang lơ là  ——

“Tạ Vi Ninh!”

Âm thanh đột nhiên vang lên từ phía sau.

Đèn sao giật mình, xoay lại thấy gương mặt Tạ Vi Ninh, lập tức bay lùi về sau thật xa, kết quả nhìn thấy hai người lẽ ra nên bắt nó lại đối mặt với nhau, như thể căn bản không để ý nó sẽ đi đâu, thế là nó tò mò ở lại, nấp trong các đèn sao khác mà nhìn lén.

Giang Nhược Vụ tựa hồ hơi bực mình, nhìn thấy Tạ Vi Ninh liền nhớ lại bản thân bị chấn động bởi pháp thuật nàng dùng trên đài đấu pháp ở Đại hội tiên phẩm, mấy lần ra tay không chỉ có chậm mà còn sai lầm. Nàng ta nhất thời phẫn nộ, buột miệng thốt ra: “Người có được hạng đầu Kim Tiên vẫn chưa đủ sao? Vì sao phải đoạt đèn sao của ta?”

Tạ Vi Ninh còn đang tìm thử đèn sao đã chạy đi đâu rồi, nghe thấy lời này bèn nâng mắt: “Lạ nhỉ? Chẳng phải hái đèn sao dựa vào bản lĩnh mỗi người sao, đâu ra chuyện đoạt lấy như ngươi nói?”

Giang Nhược Vụ mím môi, nhìn sang bên cạnh, thấy Phong Hành Tiên Tôn vẫn đang vướng bận Ma chủ khó phân thắng bại không thể qua đây, bèn nén giận, ổn định giọng nói: “Lần này ta phải lấy được đèn sao, nếu người muốn tranh, ta nhất định sẽ không để người thành công!”

Nàng ta lại nói: “Ta nghe nói trước kia người không có hứng thú với hái đèn sao, năm nay lại muốn tham gia, là cố tình đối đầu với ta sao? Nếu không phải, mười năm sau vẫn sẽ có Hội đèn lồ ng Tinh Hỏa, vì sao người không lấy đèn sao lần sau?”

Tạ Vi Ninh nghiêng người né qua: “Ngươi nói những lời này, ta cũng trả lại cho ngươi. Ngươi muốn lấy lần này, thì ta không được lấy sao? Thật vô lý. Hơn nữa ban nãy, thị nữ của ngươi còn cùng ‘tỷ muội tốt’ của nàng ta cố ý ngăn cản ta, khi đó ngươi ở đâu? Sao lại biến thành ta cố tình đối đầu với ngươi rồi?”

Nàng lại tránh được một chiêu, lời nói dứt khoát: “Dây dưa như vậy cũng không có kết quả, hái đèn sao vốn dĩ phải tìm đèn sao, ngươi đánh nhau với ta thế này thì được gì? Còn lãng phí thời gian của chúng ta.”

“Nếu ngươi muốn đánh, vậy tự đánh bản thân đi. Ta không tiếp nữa.”

Tạ Vi Ninh nói xong rồi cúi người lao vào những đèn sao, thấp giọng nói: “Tìm được ngươi rồi. Hóa ra ở đây xem kịch à?”

Đèn sao gấp rút muốn chạy, đột nhiên rất nhiều đèn sao bên cạnh theo sức mạnh tập kích tới, chặn trước mặt bọn họ.

“Tạ Vi Ninh!” Giang Nhược Vụ xông lên trước, vươn tay lướt qua mặt nàng muốn bắt lấy đèn sao, “Người đã vang danh ở Đại hội tiên phẩm vẫn chưa đủ sao! Há có thể tiếp tục nhường đèn sao cho người nữa!”

“Ngươi muốn tranh với ta thì cứ tranh.” Tạ Vi Ninh ra tay ngăn động tác của nàng ta, không nhịn được mà nhíu mày nói, “Nhưng lần nào nói chuyện cũng trách cứ ta, ngươi không khỏi quá…”

Nàng thấy Giang Nhược Vụ đuổi theo sát không bỏ, dường như nàng ta muốn dùng đèn sao đâm chân tay nàng bị thương hoặc là vây quanh cản trở hành động của nàng, nàng lập tức gạt những đèn sao đang bay tới, ngăn cản tầm mắt, chặn đường đi của nàng, rồi xoay người đuổi theo đèn sao.

Hai người vừa đuổi theo đèn sao, vừa không ngừng giằng co.

Tình trạng này cũng thu hút sự chú ý của người khác, ai ai cũng nhìn thấy các nàng đang đuổi theo đèn sao.

Mọi người thấy Đế Nữ ở đằng trước, tuy trên mặt có vẻ nghiêm túc nhưng cũng coi như bình tĩnh thong dong, Nhược Vụ tiên tử ở đằng sau vẫn đuổi theo không bỏ với gương mặt đầy nôn nóng, đèn sao thì có lúc tò mò quay đầu lại, có lúc thì tăng tốc chạy đi.

Vị trí của hai người không ngừng thay đổi, người xem thỉnh thoảng “Ối!” đôi lúc lại “Ôi!”.

Cuối cùng, khi đèn sao chợt thay đổi hướng bay, tốc độ chớp mắt tăng nhanh, lại muốn trốn đi, mà một canh giờ đã sắp hết.

Đầu tiên mọi người nhìn sang Nhược Vụ tiên tử có vẻ phản ứng chậm một bước, thấy có chuyển biến liền xoay người lại, trong phút chốc đã cách rất xa đèn sao. Tiếp theo nhìn sang Đế Nữ đột nhiên thu hồi thân pháp, giảm lực lao thẳng xuống thật nhanh, lập tức kinh hô thành tiếng, sau đó Tạ Vi Ninh dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo đèn sao, vươn bàn tay mảnh khảnh chạm vào mép đèn sao, hai ngón tay giữ chặt rồi vớt đèn sao lên.

Bắt được rồi!

Đám người nhao nhao chúc mừng.

Tiên quan cũng ra mặt tuyên bố kết thúc.

Giang Nhược Vụ dừng lại ở nơi cao, nhìn cảnh tượng hân hoan vui vẻ bên dưới, khuôn mặt trầm như mực nước.

Dường như nàng ta có thể tưởng tượng được khi trở về Phó Liên Dao sẽ nói nàng như thế nào, đến cả đèn sao cũng không lấy được, còn thua bởi Đế Nữ.

Chính nàng ta cũng rất tức giận, tại sao… tại sao lại như vậy?

Giang Nhược Vụ lộ vẻ mặt mờ mịt, không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Dường như từ lúc nào đó mà nàng ta không biết, nàng ta đã bắt đầu bị Đế Nữ chèn ép đủ đường, không thể đuổi kịp nàng. Rõ ràng lúc đầu nàng ta mạnh hơn Đế Nữ, thiên phú cũng mạnh hơn… Hội đèn lồ ng lần này, nàng ta còn đi dạo cùng Phong Hành Tiên Tôn, nghe nói trước đây Đế Nữ bảo Phong Hành đi dạo hội đèn lồ ng, cũng chỉ chạy theo phía sau, không nói được câu nào.

Nàng ta cúi đầu nhìn xuống, thấy Tạ Vi Ninh đang tươi cười nâng đèn sao lên đi về phía một người khác…

Tạ Vi Ninh tới hội đèn lồ ng cùng Ma chủ.

Không có Phong Hành, nàng lại có Ma chủ.

Sau khi nhận ra điều này, Giang Nhược Vụ nhìn Phong Hành tới an ủi mình, thất thần mà nói “Không sao”.

Lúc hai người đáp xuống mặt đất, nàng ta lại phát hiện, một nam tử có vẻ ngoài yêu dị quyến rũ trong góc đang phe phẩy cây quạt cũng tiến lên chúc mừng Đế Nữ. Nàng ta biết người này, trước đó cô cô từng nói với nàng ta, nàng ta còn gặp mặt chào hỏi đối phương.

Thái Tử Yêu tộc…

Giang Nhược Vụ siết chặt ngón tay mà suy nghĩ, tại sao bọn họ đều vây quanh Tạ Vi Ninh?



Tạ Vi Ninh cầm đèn sao đến nhận Chung Linh quả, đi cùng Phong Thầm đến trạm cuối cùng của hội đèn lồ ng, tới lối ra, chúng Tiên quan sẽ lấy lại Tinh Hỏa bài, sau đó kiểm tra ai là người được yêu thích nhất của hội đèn lồ ng lần này. Nàng còn đang thích thú đùa nghịch đèn sao không muốn buông tay, ngón trỏ chọc lên bấc đèn, nhìn nó lắc lư loạn xạ mà bật cười thành tiếng.

Nàng đưa đèn sao tới: “Ta nhớ ngươi đã nói chưa từng tham gia hội đèn lồ ng, hẳn là cũng chưa từng thấy đèn sao này, có muốn chơi thử chút không? Nó rất thú vị.”

Phong Thầm nhìn lướt qua, thần sắc hờ hững, ra vẻ từ chối.

Làm sao hắn có thể thích chơi loại đồ vật này chứ.

Tạ Vi Ninh liền thu tay, thở dài một tiếng, lòng thầm cảm khái “Lão già”, thuận tay đưa Tinh Hỏa bài cho tiên quan.

Phong Thầm liền nhíu mày nói: “Vừa rồi ngươi giảm lực như vậy, nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống đất và bị thương.”

Tạ Vi Ninh nói: “Trước kia thì có thể, nhưng hiện tại ta đã khống chế được linh lực, chắc là sẽ không sao đâu.”

Sắc mặt Phong Thầm nặng nề: “Chắc là?”

Tạ Vi Ninh thấy hắn tựa hồ còn muốn lải nhải, não xoay chuyển, bật cười nói: “Hơn nữa, không phải ngươi cũng đang nhìn bên cạnh sao? Lúc ta rơi xuống đều nhìn thấy ngươi. Dù ngươi không yên tâm về ta, cũng nên yên tâm bản thân chứ.”

Phong Thầm lập tức im lặng, nhìn sang chỗ khác, không nói nữa.

Lúc này Tiên quan tiến tới nói: “Đế Nữ điện hạ, Tinh Hỏa bài của người đã hơn một nửa, ta lấy lại trước, cần dùng nó cho phán quyết cuối cùng.”

Tạ Vi Ninh gật đầu.

Tinh Hỏa bài của nàng dường như bất tri bất giác đã sắp tới đỉnh, vừa rồi sau khi lấy được đèn sao, trong chớp mắt lại chạy lên vài nấc.

Phong Thầm nhìn Tinh Hỏa bài trong tay Tiên quan, khi Tiên quan đi ngang qua hắn, Tinh Hỏa bài bỗng sáng lên một đoạn, toàn thân sáng rực hoàn mỹ.

Mọi người chờ bên dưới, Tinh Hỏa bài của mỗi người đều có đánh dấu, đặt trên giữa trời cao, nhìn là biết ai thắng ai thua.

Khi tên của Đế Nữ lại được đọc lên lần nữa, mọi người không mấy bất ngờ, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

“Ta biết lần này chắc chắn là Đế Nữ mà!”

“Lão phu là Quỷ tu cũng tặng đèn sao cho Đế Nữ ha ha ha ha ha, còn vào một khắc cuối cùng đấy!”

“Ma tu bọn ta cũng có!” Đế Nữ có quan hệ tốt với Ma chủ bọn họ, sao có thể không tặng, tặng cho Đế Nữ chính là tặng cho Ma chủ bọn hắn!

Vốn dĩ lần này Đế Nữ đã thay đổi ấn tượng trước đây, lại thêm thân phận Đế Nữ, nhiều người thầm nghĩ mặc kệ thế nào cũng muốn thử xem. Người Tiên giới tặng đèn sao cho nàng, người Ma giới cũng tặng, số lượng hơn những người khác rất nhiều, còn có người Yêu giới Minh giới tặng đèn sao rải rác, thoáng cái đã vượt qua người khác một đoạn dài, quả thực là người được yêu thích nhất.

Trái lại, người được gọi tên có chút bất ngờ.

Tạ Vi Ninh không nghĩ tới hội đèn lồ ng lần này sẽ lấy được đèn sao dễ dàng đến thế, sau khi lên đài được Tiên quan dùng đèn sao vẽ một vòng tròn quanh nàng, niềm vui song hỷ lâm môn chợt ập tới, nàng lại ngơ ngẩn.

Ánh mắt nàng vô thức nhìn xuống người bên dưới, nhìn thấy Phong Thầm, hắn vẫn giữ cái vẻ người sống chớ đến gần, thấy nàng nhìn qua liền hơi đờ đẫn, tựa hồ gương mặt dịu dàng hơn trước rất nhiều. Không biết hắn đang nghĩ gì, có vẻ hơi chần chờ mà nâng tay lên, bắt chước người bên cạnh, chậm rãi vỗ tay.

Tạ Vi Ninh không khỏi bật cười thành tiếng.

Tiên quan bên cạnh còn tưởng rằng nàng vui vẻ bởi hội đèn lồ ng lần này, bèn cười nói: “Lần này Đế Nữ nhận được vinh dự, còn hái được đèn sao, nhưng lại làm khó bọn ta rồi, ai cũng đang rầu rĩ trên Thiên Hải Tinh Đăng lần này không biết nên phác họa hai hình tượng của người làm sao.”

Tạ Vi Ninh: “Hai hình tượng của ta?”

Tiên quan nói: “Đúng vậy, Thiên Hải Tinh Đăng rộng lớn như vậy, có vinh dự được yêu thích nhất là một người, hái đèn sao xuống cũng là một người, đều phải phác họa hình tượng của người.”

Trong lòng Tạ Vi Ninh xúc động, khẽ hỏi thử: “Vậy nếu ta thắng được cả hai, quyền lựa chọn sẽ thuộc về ta, ta có thể đổi một hình tượng trong đó được không?”

Tiên quan ngơ ngẩn: “Ngài muốn đổi thành ai?”

Tạ Vi Ninh sâu kín nói: “Một người, không có công lao cũng có khổ lao…”

Hai bức họa vẽ bằng đèn sao nhỏ trên Thiên Hải Tinh Đăng không thể xuất hiện nhanh đến thế, nhóm Tiên quan còn phải trở về điều chỉnh sơ lược, suy xét điểm chính nào sẽ được phác họa.

Sau khi Tạ Vi Ninh nói xong, lấy lại Tinh Hỏa bài của mình, đây là thời gian cuối cùng có được nó, ra khỏi con phố này, đi qua cổng sẽ phải trả vật này về cho Tiên quan canh giữ.

Nàng cúi đầu nhìn Tinh Hỏa bài, mơ hồ nhớ lại lúc nộp Tinh Hỏa bài này, hình như hoa văn không sáng lên hoàn toàn nhỉ? Rõ ràng cuối cùng còn để lại một khe hở nhỏ, sao hiện tại lại đầy rồi? Vào một khắc cuối cùng, là ai đã tặng đèn sao để lấp đầy đây?

Tạ Vi Ninh suy nghĩ, rồi đưa thần thức vào, kết quả trong một đám đèn sao na ná nhau, tìm được một chiếc đèn sao trông hơi đặc biệt, có vẻ nàng từng có ấn tượng về nó ở Thiên Hải Tinh Đăng trước đó.

Vậy nghĩa là, có người không hái đèn sao sáng nhất kia mà xoay sang lấy đèn sao khác để tặng cho nàng?

Tạ Vi Ninh ồ lên một tiếng, triệu hồi đèn sao kia tới tay, cẩn thận cảm ứng xem, nhưng lại không nhìn thấy một chữ nào phía trên.

Thật hiếm khi thấy có người tặng đèn sao nhưng không để lại chữ.

Nàng cất đèn sao vào, lúc này mới đến cạnh Phong Thầm nói: “Đi thôi, phải trở về rồi.”

Hai người trả Tinh Hỏa bài cho Tiên quan, cất bước trở về Tiên Vân Phù Cư.

Ban đêm an tĩnh, trên đường đi Tạ Vi Ninh còn đang nhớ lại những chuyện vui vẻ ở hội đèn lồ ng lần này, nói với Phong Thầm: “Ta nhớ hình như còn có hội đấu giá phải không? Chắc là mấy ngày nữa vẫn còn nhỉ, ngày mai ngươi có rảnh không, nếu rảnh thì chúng ta đến xem thử hội đấu giá đi, ta chưa xem cái này nữa.”

Phong Thầm khẽ gật đầu.

Hai người đến Tiên phủ, Phù Ngạn và Ám Giao Vệ đã đứng trước cửa, nhìn thấy bọn họ liền hành lễ.

Bất ngờ là, Kiếp Sát và Đoạt Kiêu cũng có mặt.

Tả Hữu hộ pháp lần lượt hành lễ với Ma chủ và Đế Nữ, sau đó liền im lặng không hé răng.

Bọn hắn tới Tiên phủ của Đế Nữ để chờ Ma chủ, nhất định là có chuyện quan trọng cần nói với Ma chủ.

Lúc Tạ Vi Ninh đang chuẩn bị biết điều mà rời đi, thì cảm giác ống tay áo của mình dường như bị người ta kéo lại, sau khi dừng lại, nghe thấy ngữ điệu bình ổn của Phong Thầm mà nói: “Hai ngươi có việc thì cứ nói.”

Tạ Vi Ninh cảm thấy những lời này ngầm hiểu là: Ở đây đều là người một nhà.

Ể?

Giúp hắn làm Ma chủ một khoảng thời gian, thật sự xem nàng không phải người ngoài rồi sao?

Phong Thầm thấy nàng thắc mắc nhìn sang, mặt không đổi sắc mà nói: “Không có gì phải giấu ngươi.”

Tạ Vi Ninh sửng sốt.

Cảm thấy lời này của hắn thật đột ngột, tuy liên hệ trước sau thì có vẻ rất bình thường, nhưng không hiểu sao… Nàng cảm thấy nếu là trước đây, hắn sẽ không đặc biệt nói thêm một câu như vậy.

Lúc này thật giống như là đặc biệt cho nàng một sự đảm bảo nào đó.

Kiếp Sát và Đoạt Kiêu thấy thế, hoàn toàn chấn động, cũng may trước đó từng có không ít chấn động lót đường, hồi thần lại nói: “Chủ yếu là bên phía Ma giới, ngài đã rời đi mười mấy gần hai mươi ngày, hôm nay có thuộc hạ truyền tin đến, hình như chư vị Ma Tôn đã cãi nhau trong lúc sửa đường, đành phải mời ngài trở về xử lý.”

Sau khi nói ra, dường như trong không khí thêm phần ngột ngạt.

Tạ Vi Ninh chủ động nói: “Quả thực ngươi rời Ma giới đã lâu, phải trở về rồi.”

Khóe miệng Phong Thầm mím chặt hạ xuống, khí thế lạnh lẽo, sau một lúc lâu, hắn nặng nề đáp lời.

Tạ Vi Ninh nghĩ một lát, gọi ra chiếc đèn sao mà nàng có thể giữ lại kia, rồi đưa cho hắn: “Nếu đã thế, vậy ngươi giữ cái này đi. Ngươi trở về Ma giới, không thể thường xuyên nhìn thấy Thiên Hải Tinh Đăng như ta, cho ngươi cái này giữ làm kỷ niệm.”

Phong Thầm rũ mắt nhìn nàng, hồi lâu mới nói: “Được.”

Đọc truyện chữ Full