Hộ Thiên Vệ ngoài Tiên phủ chỉ nhìn thấy một bóng hình bay ra, sau đó quay đầu bay về phía Tiên cung, người có tốc độ và mục tiêu rõ ràng như vậy cũng chỉ có Đế Nữ.
Hộ Thiên Vệ nhìn nhau, khi đang tự hỏi rằng liệu Đế Nữ có xảy ra chuyện gì hay không, thì thấy hai thị nữ bên người Đế Nữ cũng vội vã vọt ra và hỏi bọn họ: “Thấy Đế Nữ đâu không?”
Lúc này Hộ Thiên Vệ mới nhận ra sự nghiêm trọng, lập tức đáp lời rồi dẫn các nàng đuổi theo Đế Nữ.
Trên đường từ Tiên phủ Đế Nữ đến Tiên cung phải đi ngang qua Chúng Tiên điện.
Chúng tiên quan cảm ứng được một cơn gió mạnh thổi qua đỉnh đầu, lúc ngẩng lên, ngơ ngác nhìn mười mấy bóng đen bay lướt qua “Vèo vèo”.
“Đây… là gì thế?”
Trên tay các Tiên quan còn đang cầm sách, vô cùng bối rối.
Không bao lâu, thủ vệ Tiên cung nhìn thấy bóng người di chuyển nhanh chóng, đang chuẩn bị ra vẻ nghiêm túc ngăn lại thì thấy người xông thẳng tới là Đế Nữ, nhất thời kinh ngạc: “Điện…”
Tạ Vi Ninh trực tiếp lướt qua bọn họ, đi thẳng vào Tiên cung tìm một tiên quan và nói: “Ta cần một thuyền mây!”
Tiên quan giật mình hỏi: “Chuyện gì mà Điện hạ gấp gáp như vậy? Nếu dùng thuyền mây với mục đích riêng tư thì phải thông qua sự đồng ý của Tiên Đế Tiên Hậu mới được. Người có thủ lệnh không…”
“Bẹp” một tiếng, Tạ Vi Ninh lấy một chiếc túi Càn Khôn ra và ném lên bàn: “Linh thạch dùng cho thuyền mây sẽ do ta tự bỏ ra. Tiên quan, cho ta mượn thuyền mây một chút, chắc chắn dùng xong sẽ trả về hoàn hảo không tổn hao gì.”
Tiên quan cả kinh: “Điện hạ cần gì phải thế, việc này không ổn đâu!”
Tạ Vi Ninh lập tức nói: “Ta còn một túi linh thạch, nếu ngươi cho ta mượn…”
“Ninh Nhi!” Giọng nói Tiên Hậu truyền đến từ phía sau.
Tạ Vi Ninh quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt dịu dàng từ ái của Tiên Hậu, nhất thời không nhịn được tiến lên ôm lấy tay bà: “Mẫu hậu, con muốn mượn dùng một chiếc thuyền mây.”
Tiên Hậu nghe thủ vệ truyền báo mới vội vàng chạy tới đây, cho rằng Đế Nữ đã xảy ra chuyện gì, nghe nàng nói muốn mượn thuyền mây mới nhận ra… chắc không phải là Đế Nữ đã xảy ra chuyện đâu.
Bà đánh giá sắc mặt Tạ Vi Ninh một chút, nhẹ nhàng vỗ lên tay nàng, xoay sang nói với tiên quan: “Không nghe Đế Nữ nói sao? Còn không mau lấy thuyền mây ra!”
Tiên quan vừa thấy Tiên Hậu uy nghiêm, vội vàng gọi người lái thuyền mây ra, sau đó nghe Tiên Hậu nói: “Nhớ rõ đây, sau này Đế Nữ bảo các ngươi làm gì thì cứ răm rắp nghe theo là được.”
Tiên quan nghe lời này liền kinh hãi trong lòng, đây nghĩa là uỷ quyền cho Đế Nữ rồi sao? Đến thuyền mây cũng được tùy tiện sử dụng, nghĩa là chuẩn bị giao Tiên giới cho Đế Nữ điện hạ à!
Bọn họ vội vàng đáp: “Vâng!” Vội vàng trả túi Càn Khôn về tay Đế Nữ.
Trước đó Tạ Vi Ninh nhất thời sốt ruột không quan tâm chuyện khác, hiện tại thấy thuyền mây chậm rãi bay ra, an tâm một chút, mới phản ứng lại và nói lời cảm tạ Tiên Hậu.
Tiên Hậu nói: “Con cảm tạ ta làm gì? Trước kia ta và Phụ đế con không yên tâm mới quản con, hiện tại nhìn thấy con như vậy, bọn ta cũng nên trao quyền lợi cho con, sớm hay muộn cũng phải nhận lấy.”
Tạ Vi Ninh đã hiểu, nhưng vẫn nói: “…Bất kể thế nào, vẫn phải cảm ơn mẫu hậu.”
Nếu không có Tiên Hậu giúp đỡ, có lẽ nàng phải tốn thêm chút nước bọt.
Vào lúc này Phù Ngạn và Ám Giao Vệ cũng chạy tới, tìm được Tạ Vi Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, hành lễ với hai người rồi đứng sau Tạ Vi Ninh.
Nhưng đã vào Tiên cung, những bí mật ẩn giấu có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Tiên Hậu nhìn Ám Giao Vệ, thấy mặt nàng liền nhớ tới lúc trước đã gặp vài lần bên ngoài, là thị nữ bên cạnh Đế Nữ, hình như… đã một thời gian. Tiên Hậu nghĩ đến ma khí mơ hồ trên người nàng trong thời gian ngắn, hơi nhíu mày, nhưng nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Tạ Vi Ninh, cuối cùng chỉ thở dài.
Đến khi thuyền mây dừng trên khoảng đất trống, Tạ Vi Ninh vừa nhấc chân chuẩn bị bước lên, hậu tri hậu giác phát hiện một chuyện.
Nàng vừa hành động, Tiên Hậu cũng hành động theo.
Tạ Vi Ninh do dự hỏi: “Mẫu hậu, người…”
Tiên Hậu nói: “Không lẽ con còn định giấu bọn ta? Ban nãy nhìn con lo lắng đến thế, ta còn không biết con đang lo lắng chuyện gì, người nào, ở đâu sao? Đến nơi bình thường, con cần gì gấp gáp dùng thuyền mây như vậy? Lên đi, lần này ta đi cùng con, nếu thật sự gặp phải chuyện gì, mẫu hậu vẫn có thể làm chỗ dựa cho con.”
Tiên giới không quản chuyện Ma giới, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng Ma chủ phát huy truyền thống của Ma tu bọn họ, thu vào một vài oanh oanh yến yến mới khiến Đế Nữ lo lắng đến vậy.
Còn nữa, dù muốn làm gì, Đế Nữ nhất định không thể đến Ma giới một mình, có bà đi theo thì bản thân và Tiên Đế mới có thể yên tâm.
“Đi thôi. Vừa hay, nếu chuyện của con xử lý xong thì có thể cùng ta đi tra xét nơi ở của Thần tộc.”
Tiên Hậu đã nói như vậy, Tạ Vi Ninh không có lý do từ chối, bản thân cũng tin tưởng Tiên Hậu, lập tức gật đầu đồng ý.
Hai người bước lên thuyền mây, Phù Ngạn, Ám Giao Vệ cùng với chúng Hộ Thiên Vệ cũng bước lên theo.
Thuyền mây khởi hành, chạy đến Ma giới với tốc độ nhanh nhất.
Hộ Thiên Vệ phụ trách sử dụng thuyền mây, biết rõ thời gian chính xác tới được Ma giới. Tạ Vi Ninh bất giác đi vào buồng lái tổng của bọn họ, nhìn linh thạch vừa giống như làn khói bếp vừa giống cơn gió nhẹ, chớp mắt đã biến mất, nàng thầm tính toán giá trị, biết được một số lượng kếch xù mà trước đây không dám tưởng tượng, lòng không những không lo âu mà càng an tâm hơn.
Ngay sau đó, lại nảy ra một ý nghĩ: Nếu mình hỗ trợ thêm chút linh thạch, tốc độ nhanh hơn thì tốt rồi.
Thuyền mây tuyệt phẩm này, sao còn có hạn mức cao nhất chứ? Loại tuyệt phẩm gì vậy?
Phù Ngạn bên cạnh khuyên nhủ: “Điện hạ, người đừng lo lắng quá nhiều. Không còn sớm nữa, về phòng nghỉ ngơi một lát đi. Người ngủ một lát, lúc tỉnh lại chúng ta cũng đã đến Ma giới rồi.”
Tạ Vi Ninh nhờ lời nói của nàng mà bừng tỉnh, sau khi lấy lại tinh thần, thầm nghĩ lại chuyện vừa rồi, cảm thấy mình có chút thái quá.
Nàng bị điên rồi sao? Với tốc độ của thuyền mây này, ước chừng chưa đến một ngày là tới nơi, sao nàng lại nghĩ như thế? Thế này còn chưa đủ nhanh ư? Linh thạch không phải tiền à!!!
Tạ Vi Ninh lắc hết nước trong đầu, khôi phục bình tĩnh: “Ngươi nói không sai. Về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Lúc này Hộ Thiên Vệ phụ trách lái thuyền mây mới dám liếc mắt một cái, chờ bóng dáng hai người biến mất, mọi người đều nghe thấy tiếng thở của nhau trong phòng, lúc này mới cảm thấy có chút an ủi.
Xem ra, không chỉ mỗi mình cảm thấy ánh mắt xuất thần ban nãy của Đế Nữ có khí thế trầm thấp đến đáng sợ.
Tạ Vi Ninh theo Phù Ngạn trở về phòng, trùng hợp nhìn thấy Ám Giao Vệ đang chờ bọn họ ở cửa vừa mới cất một vật gì đó vào, Tạ Vi Ninh chỉ kịp nhìn thấy một góc, tức khắc nhận ra là Thông Lục Nghi.
Đế Nữ mới nãy còn nói phải về phòng nghỉ ngơi, chớp mắt lại kéo Ám Giao Vệ vào phòng, trông chẳng có vẻ gì là muốn nghỉ ngơi.
Tạ Vi Ninh thấp giọng hỏi: “Ngươi vừa liên lạc với Ma giới à? Nói gì thế? Ma chủ các ngươi thế nào rồi?”
“Điện hạ chớ lo lắng.” Đầu tiên Ám Giao Vệ trấn an một câu theo thói quen, sau đó nghẹn lại.
Tạ Vi Ninh nhìn nàng như đang đắn đo, nheo mắt nói: “Ngươi cứ nói thẳng sự thật đi. Dù sao nửa ngày nữa ta cũng sẽ đến Ma giới, đến lúc đó các ngươi muốn giấu ta cũng không được. Thay vì khiến ta không biết gì mà lo lắng, không bằng nói tình hình thực tế với ta để có sự chuẩn bị trước.”
“Chủ thượng nhập ma vẫn chưa tỉnh.”
“Hôm qua…” Nhớ ra hiện giờ đã qua giờ Tý, Ám Giao Vệ sửa lại, “Hôm trước chủ thượng mang theo hộ pháp đi tiêu diệt Ma vật, ban đêm bất ngờ tái phát nhập ma. Theo lý mà nói, trước đây chỉ phát tác một ngày, chủ thượng có thể tự áp chế xuống, sau đó thì không sao nữa. Đây cũng là nguyên nhân mà ban ngày điện hạ hỏi mà thuộc hạ không nói.”
“Vừa rồi Ma giới liên lạc, ta mới biết… Bây giờ đêm đã khuya, chẳng những chủ thượng không có dấu hiệu thanh tỉnh, ngược lại như bước vào một trạng thái kỳ lạ.” Ám Giao Vệ nói, “Tựa như nhập ma, nhưng ngoài mặt trông rất bình tĩnh. Chỉ là một khi tới khu vực trong vòng mười trượng, lại ra đòn tấn công như đang nhập ma. Chuyện này chưa từng gặp qua trước đây, hơn nữa vô cùng nguy hiểm.”
Tạ Vi Ninh lại thấp thỏm, nàng bình tĩnh rồi nói: “Lần này chủ thượng các ngươi nhập ma, có người khác phát hiện không? Những Ma Tôn kia có biết không, nếu đã biết rồi thì có nghiêm trọng lắm không?”
Ám Giao Vệ nói: “Khi chủ thượng cảm ứng sắp nhập ma, đã cho lui các Ma quân không biết chuyện, chắc là vẫn không muốn để người ngoài biết.”
“May mắn, chủ thượng tiêu diệt Ma vật lần này chỉ mang theo người trong thành bọn ta, vào sâu trong Ma giới có rất nhiều Hắc Tẫn Chu và Ma vật bao phủ, tạm thời không có Ma Tôn khác phát hiện.”
Nàng nói xong liền thấy nét mặt Tạ Vi Ninh hơi nghiêm trọng, do dự một lát rồi nói: “Điện hạ, chủ thượng nhất định có thể áp chế nhập ma, người phải tin tưởng…”
“Ta tin hắn.” Tạ Vi Ninh ngắt lời, ánh mắt lại lạc trôi thật xa.
Nếu chỉ có ma hạch phát tác, nàng tin hắn tuyệt đối có thể tự áp chế, điều sợ hãi chính là có điều kiện bên ngoài ảnh hưởng tới hắn, khiến nhập ma lần này trầm trọng hơn hay không? Hoặc có chuyện gì khác đã xảy ra…
Thuyền mây xuất phát vào đêm khuya.
Tới Ma giới, trời đã tờ mờ sáng.
Ngày nắng thường khiến tâm tình vui vẻ, nhưng lúc này lại mang một vẻ nặng nề khó tả.
Vào Ma giới, bầu trời sáng tỏ dần tối lại, ma khí trong không khí tựa hồ dày đặc hơn trước, khiến con người vừa vào Ma giới đã cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.
Bởi vì có Ma chủ, Phùng Ma môn đã sắp xếp Ma tu canh gác, nhìn thấy thuyền mây đến từ Tiên giới, chúng Ma tu trố mắt, sau khi phản ứng lại mới tiến lên hỏi: “Là… ai tới? Vị tiên quan nào?”
Ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt quen thuộc, là Phù Ngạn bước ra, đám Ma tu tức khắc cả kinh hỏi: “Đế Nữ điện hạ lại tới nữa à?”
Ám Giao Vệ đã báo trước với Ma quân Vô Niệm Thành, thuyền mây vừa dừng lại, Ma tu Vô Niệm Thành đã chạy tới nơi, bảo thủ vệ cho qua.
Thuyền mây ngừng ở cổng Vô Niệm Thành, khi người Tiên giới xuống, Hộ Thiên Vệ mới phát hiện Ma giới bây giờ rất khác trước kia.
Ngoài Vô Niệm Thành… không có đất? Còn có cả gạch đá?
Nhìn xung quanh một lần nữa mới phát hiện trận pháp phòng hộ vốn chỉ bao quanh Vô Niệm Thành, đã mở rộng đến con đường bên ngoài.
Tạ Vi Ninh nói với Tiên Hậu: “Mẫu hậu, Vô Niệm Thành đã chuẩn bị trước khi chúng ta tới, người theo bọn họ vào Ma cung nghỉ ngơi một lát. Nếu muốn đi dạo thì có thể gọi bọn họ đi cùng, con… con muốn đến nơi khác tìm Ma chủ tán gẫu một lát, sẽ về nhanh thôi!”
Nàng vội vàng xoay người định đi, Tiên Hậu đột nhiên gọi nàng: “Ninh Nhi, con chờ một chút.”
Tạ Vi Ninh quay người lại, cảm thấy một chiếc… ngọc bội lạnh lẽo treo tua rua được đặt vào lòng bàn tay mình?
Nàng cúi đầu nhìn, lập tức khiếp sợ nói: “Mẫu hậu, sao người đưa vật này cho con?” Đây chính là ngọc bội Thanh Nguyên do Thần tộc tặng đấy!
Tiên Hậu thấp giọng nói: “Ma khí ở Ma giới nồng đậm hơn lần trước tới đây rất nhiều, nếu con muốn ra ngoài thì cầm lấy ngọc bội, như vậy ta cũng có thể yên tâm. Nó có thể thanh tâm tĩnh khí vạn vật, có thể xoa dịu khi con cảm thấy khó chịu bởi ma khí. Hiện tại ta sẽ dạy con đọc thầm khẩu quyết, con hãy nhớ kỹ.”
“…Vâng.” Tạ Vi Ninh không thoái thác nữa, cầm chặt ngọc bội, trịnh trọng nói: “Cảm ơn mẫu hậu, nữ nhi… trở về sẽ cảm ơn người!”
Cũng may khẩu quyết tương đối ngắn gọn dễ nhớ, nàng để Phù Ngạn ở lại, dẫn Ám Giao Vệ bay lên không trung rời đi.
Vài Ma tu đón ở cách đó không xa: “Đế Nữ điện hạ, người hãy theo bọn ta!”
Đoàn người lên đường nửa canh giờ, lúc này mới tới thuyền mây đã chuẩn bị bên ngoài Vô Niệm Thành, tiếp đó lên thuyền mây bay vào sâu trong Ma giới.
Càng vào sâu, ma khí càng khiến con người không thể thở nổi.
Lần đầu Tạ Vi Ninh tiếp xúc với tình huống thế này, vô thức nín thở, đến khi nhận ra làm như vậy cũng vô ích, thản nhiên tiếp nhận, lựa chọn thích ứng với ma khí, khống chế sự nóng nảy trong lòng.
Lúc này vẫn chưa thể dùng ngọc bội Thanh Nguyên, vật này chỉ có thể dùng vào những thời điểm cần thiết hoặc nhất thiết phải dùng, nếu hiện tại chỉ có chút chuyện nhỏ đã dùng tới nó, chẳng phải đã lãng phí hay sao? Không có nhẫn nại chịu chút khó khăn gian khổ, sao có thể trưởng thành chứ, còn khiến nàng khó chống lại ma khí hơn.
“Điện hạ.” Ám Giao Vệ dâng lên một vật, “Nếu khó chịu thì hãy dùng thứ này.”
Tạ Vi Ninh nhìn thoáng qua, sững sờ.
Hộp ngọc này… trông rất quen.
Trước mắt nàng dường như hiện lên từng bức họa, giật giật khóe môi nói: “Là Lam Ngọc Băng Tâm Liên sao?”
Ám Giao Vệ kinh ngạc: “Đúng vậy. Người biết vật này à?”
Tạ Vi Ninh nhận lấy, mở ra nhìn rồi khép lại, ngón tay bất giác siết chặt: “Hẳn là lấy từ Đại trưởng lão.”
“Phải, hóa ra người còn biết chuyện này!” Đến cả chuyện này, chủ thượng cũng nói với Đế Nữ sao?
Ám Giao Vệ càng thêm ngạc nhiên: “Hữu hộ pháp biết người sắp tới nên bảo những người khác tìm Đại trưởng lão lấy vật này, phòng ngừa trên đường đi người không thích ứng được với ma khí.”
Tạ Vi Ninh rũ mắt, khẽ cười một tiếng: “Hữu hộ pháp các ngươi vẫn luôn tinh tế.”
Ám Giao Vệ đáp “Vâng”, trong lòng thầm nói: Sao thấy có vẻ Đế Nữ rất quen thuộc với Hữu hộ pháp vậy nhỉ? Chẳng lẽ chủ thượng… còn nhắc đến chuyện Hữu hộ pháp với Đế Nữ sao? Vậy chẳng khác nào, Ma chủ sẽ nói hết tất cả với Đế Nữ à? Trời ạ!
Tạ Vi Ninh nhìn hộp ngọc, thấy vô dụng nhưng cũng nhận lấy. Thầm nghĩ, kẻ đã hơn một trăm tuổi rồi mà còn để trưởng bối nhọc lòng, còn để… bạn bè cũng nhọc lòng.
Rõ ràng là cùng một bầu trời, nhưng vào sâu trong Ma giới, trên đỉnh đầu giống như mưa gió ùn ùn kéo tới, mây đen nghìn nghịt.
Trong quá trình thuyền mây bay, bốn phương tám hướng đôi lúc vang lên tiếng gầm rú, còn có Hắc Tẫn Chu mới đầu chỉ bằng bắp chân, càng tiến tới thì càng ngày càng cao, đến cuối cùng còn cao hơn người một chút.
Hết thảy khiến cho lòng người sinh ra cảnh giác, sắc mặt căng thẳng.
“Đế Nữ, bên này.”
Thuyền mây dừng ở một nơi tương đối trống trải, đây hẳn đã được dọn sạch trước đó, Hắc Tẫn Chu to bằng bàn tay đều khô quắp.
Vài Ma tu phụ trách dẫn đường bước ra từ Hắc Tẫn Chu tươi tốt phía trước.
Trước đây bọn họ chỉ dọn dẹp khu vực bên ngoài, Ma chủ ở bên trong do không thể để người khác nhìn ra khác thường, đành dùng Hắc Tẫn Chu và Ma vật ở nơi sâu yểm hộ, chắn tầm mắt thêm che lấp bằng âm thanh sẽ khiến ngoại giới chỉ cảm thấy bọn họ đang đánh nhau với Ma vật.
Tạ Vi Ninh được mọi người che chở mà bước vào trong, một mặt cảm thấy ma khí khiến cơ thể khó chịu, một mặt lại hơi nhíu mày hỏi: “Sao vẫn còn Ma vật, Ma chủ các ngươi không nguy hiểm à?”
“Điện hạ có điều không biết.” Ma tu nói, “Tả Hữu hộ pháp còn không thể tới gần chủ thượng, các Ma vật cũng chỉ là thứ chủ thượng dùng để tiêu hao sát ý thôi. Ban đầu Hữu hộ pháp còn lo Ma vật ở đây có đủ để chủ thượng giết hay không nữa. Hiện tại xem ra, số lượng chắc vẫn đủ.”
Khi không thể tới gần, muốn ra sức nhưng lại hết cách, chỉ đành mượn vật thể bên ngoài để trấn an bản thân.
Tạ Vi Ninh: “…Hắn nhập ma mà không chạy loạn, trái lại vẫn khá ổn.”
Thế mà còn ngoan ngoãn đứng yên một chỗ giết Ma vật.
Ma tu nói: “Đây là lần bất thường nhất đấy. Có vẻ không nhập ma, nhưng lại như thật sự nhập ma, hộ pháp lo lắng khi chủ thượng nhập ma còn có ý thức của bản thân, sợ là càng khó đối phó.”
Đám người đi một đoạn, Tạ Vi Ninh liền nhìn thấy Kiếp Sát và Đoạt Kiêu.
“Đế Nữ điện hạ.” Nhìn thấy nàng, Kiếp Sát cất tiếng trước, “Người nên ở bên ngoài chờ với bọn ta…”
“Không được.”
Tạ Vi Ninh ngắt lời: “Nếu ta đã tới, chắc chắn không phải chỉ để chờ đợi.”
Nơi này hẳn là khu vực an toàn ngoài mười trượng mà bọn họ nói.
Kiếp Sát muốn khuyên tiếp: “Nhưng chủ thượng thật sự…”
“Không sao.” Tạ Vi Ninh nói, “Các ngươi đều tin hắn cuối cùng có thể tự tỉnh lại, tất nhiên ta cũng tin.”
Chẳng qua bọn họ không biết, khi Phong Thầm phát tác còn có một nhược điểm.
Tạ Vi Ninh nói xong, gật đầu ra hiệu với bọn họ, một mình đẩy Hắc Tẫn Chu rậm rạp ra rồi cẩn thận bước vào.
Kiếp Sát chỉ đành nói: “Đế Nữ, bọn ta vào cùng người.”
“Không cần.” Tạ Vi Ninh lập tức nói, “Các ngươi chờ ở bên ngoài là được.”
Nếu để những người khác biết trên ngực Phong Thầm có một điểm yếu, vậy đối với hắn mà nói, mới càng là chuyện không tốt.
Nàng nói rất kiên quyết, ánh mắt sắc bén khiến bọn họ lui bước, chúng Ma tu chỉ đành xúc động mà đồng ý, nhìn nàng bước vào nơi sâu.
“Đế Nữ, nếu người gặp nguy hiểm, chỉ cần hô to một tiếng, ta lập tức vọt vào!”
“Dù kết quả như thế nào, tấm lòng hôm nay của Đế Nữ, bọn ta sẽ luôn nhớ rõ!”
Bọn họ hận giờ phút này không thể khiến Ma chủ tỉnh lại, mau mau tỉnh lại đi, xem sự quyết tâm và chân thành của Đế Nữ, chớ có làm người bị thương!
Tạ Vi Ninh đi vào từng bước một, mơ hồ cảm giác ma khí chung quanh còn đáng sợ hơn bên ngoài.
Lúc này nàng mới lấy Lam Ngọc Băng Tâm Liên ra và nuốt vào, cảm giác thanh tâm tĩnh khí trào ra, hô hấp thông thuận hơn, lại nhanh chóng tận dụng cơ hội này để tăng tốc độ.
Không biết có phải do càng đến gần hay không, mà ma khí xung quanh như thể được sống lại, hóa thành lưỡi dao sắc nhọn. Tạ Vi Ninh chợt cảm nhận một cơn đau và “xít” một tiếng, nhìn lại mới phát hiện ma khí từ từ bay tới đã cắt vào mu bàn tay lộ ra bên ngoài của nàng!
Sau khi mùi máu tỏa ra, như đã tác động đến thần kinh của các ma khí, phút chốc chúng biến thành những con rắn độc hung ác khiến người ta cảm thấy lạnh đến xương. Ma khí giống như mở rộng cái miệng đầy máu, lộ ra răng nanh hút máu chứa chất độc bất ngờ tập kích nàng.
Tạ Vi Ninh thấy cảnh này suýt nữa thì lớn tiếng chửi thề, nhưng bận rộn tránh sự nguy hiểm, không kịp phát ra âm thanh nào.
Bây giờ cuối cùng nàng đã biết, vì sao bọn họ đều nói không thể tới gần, quả là không tới gần nổi!
Lúc Tạ Vi Ninh xoay người, còn nảy ra một suy nghĩ: Sao Phong Thầm nhập ma không giống lúc nàng nhập ma trước đây thế!
Hình như nàng tuôn trào ma khí lúc ấy không kinh hồn như vậy!
Ma khí như vô số rắn độc trườn tới, không hề có ý buông tha nàng.
Thế vẫn chưa đủ, khi Tạ Vi Ninh dùng pháp thuật để ngăn cản, liền cảm thấy sống lưng rét lạnh, tựa như bị một con thú dữ hung ác nhắm tới.
Cảm giác quen thuộc này…
Nàng loạng choạng bước tới, nghiêng người né được Ma vật như bay tới từ phía sau, khi chém vào bụng đối phương, Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng trong tay hóa thành kiếm, hoàn toàn đâm vào bụng đối phương. Tiếng kêu đau đớn vang lên, nàng hành động, kiếm rạch ra một đường máu theo hướng của nàng.
Mùi tanh tưởi hòa lẫn với máu tản ra, sau đó mặt đất rung động, tiếng bình bịch vang lớn, mấy con Ma vật liên tục xông ra!
Không phải Ma vật bị Phong Thầm giết rồi à? Sao còn nhiều như vậy!
Bất giác Tạ Vi Ninh cảm thấy mấy con Ma vật này chạy tới rất bất thường, nàng nổi nóng quát lên: “Phong! Thầm!”
Âm thanh truyền đi theo gió, chỉ trong nháy mắt, bóng đen bỗng xuất hiện sau lưng Tạ Vi Ninh, đôi mắt đỏ tươi, thần sắc lại rất hờ hững, đôi môi mỏng khẽ mở: “Hửm?”
Giọng nói này phút chốc khiến người ta nghĩ đến rắn độc máu lạnh, giống hệt ma khí lúc nãy, không khỏi sởn tóc gáy.
Tạ Vi Ninh cảm giác hơi thở âm u truyền đến từ sau lưng, lúc đối phương nói chuyện phả ra hơi ấm như lưỡi rắn trượt qua cổ nàng, chợt run rẩy một cái: “Ngươi…”
“Thượng tiên nhỏ bé.”
Ánh mắt Phong Thầm không chứa độ ấm nào, rũ mắt nhìn kỹ và nói: “Cả gan gọi tên bổn tọa.”
Mấy con Ma vật vừa xông ra thấy Phong Thầm giống như gặp phải thứ gì đó khiến chúng sợ hãi, trở nên cúi đầu phục tùng, run bần bật, vài ba con còn rụt đuôi lại, hận không thể chôn mình xuống đất.
Tạ Vi Ninh thầm nói: Rốt cuộc làm cái gì mà khiến đám Ma vật khát máu không có thần trí thích thú tàn sát biến thành như vậy? Còn tạo ra sự sợ hãi trong bản năng của sinh linh.
Bây giờ nàng hơi tin rồi, sợ là hắn thật sự đã giết không ít Ma vật.
Sát khí phía sau làm cho người ta sợ hãi, Tạ Vi Ninh cứng cổ, không dám tùy tiện hành động, sợ bị trúng độc, không khỏi nghiêng người về phía trước.
Tình hình trước mắt thật đúng là không giống nhập ma, nàng thử hỏi: “Vậy ngươi còn nhận ra ta không? Đây là tên thật của ngươi, ta còn biết ngươi…”
Tạ Vi Ninh nói chưa dứt đã nghe thấy một tiếng cười lạnh, đối phương như nghe được chuyện gì đó thú vị, nói: “Biết tên thật thì thế nào?”
Hắn chế giễu: “Còn muốn dùng chuyện nhỏ này để kéo dài thời gian?”
Dứt câu, Tạ Vi Ninh chưa kịp phản ứng, bỗng dưng cảm nhận cổ mình bị bao quanh bởi ngón tay lạnh lẽo, như đang lựa chọn thứ nào đó, nhẹ nhàng vuốt v e, động tác dịu dàng mang chút lưu luyến mập mờ của đôi tình nhân.
Nhưng mà nàng chỉ toát hết mồ hôi lạnh.
Tạ Vi Ninh không chịu nổi, vừa sợ vừa bực, máu lên tới não, nhân lúc sơ suất mà huých khuỷu tay về sau, không đẩy lùi được người ta, mà chỉ cho nàng thời gian để thở, đột ngột áp lưng mình vào người hắn, né tránh ngón tay tàn nhẫn kia.
Nàng chỉ vô thức làm vậy, muốn tìm một cơ hội thoát khỏi trói buộc, không ngờ khiến thân thể tựa sát vào, thế mà cảm giác đối phương đã chần chừ một lát, để nàng tìm cơ hội thích hợp nắm lấy tay hắn bẻ ngược lại và luồn ra ngoài.
“Ngươi tỉnh táo chút đi!”
Nàng hét lên, đồng thời nâng tay phải lên triệu hồi kiếm, đâm vào ngực đối phương vô cùng chuẩn xác ——
Khi sắp chạm đến y phục, thanh kiếm lại không thể động đậy.
Tức khắc nghẹt thở, Tạ Vi Ninh nhận ra ma khí đã chặn nàng lại!
Nàng thầm mắng một tiếng, học theo Phong Thầm khi mình nhập ma trước kia, dùng lồng giam nước để khống chế, nhưng lại bị hắn đánh gãy bằng một vài chiêu thức lưu loát. Sau đó hắn quay ngược lại và tấn công về phía nàng, chém mấy đường ở hai bên sườn của nàng.
Tạ Vi Ninh thấy Phong Thầm bước tới gần, nàng lui về sau, giương mắt nhìn cảm xúc trong mắt hắn dường như không còn lãnh khốc như trước, mang chút kỳ lạ khó hiểu.
Tạ Vi Ninh càng muốn lùi lại tìm một cơ hội để dùng ngọc bội, càng cảm thấy dường như cảm xúc của người trước mặt không vui, nhíu chặt hàng mày.
Ma khí tiếp cận nàng từ phía sau, chặt chẽ ngăn cản đường lui của nàng.
“Trốn cái gì?” Hắn nói.
Tạ Vi Ninh nghiến răng, đang định quăng ngọc bội ra thì nghe Phong Thầm chợt khàn giọng nói một câu: “Gương mặt này của ngươi, thật sự rất đẹp.”
Tạ Vi Ninh: “……”
Hả?
“Nhưng.”
Tim Tạ Vi Ninh hẫng một nhịp.
Phong Thầm đứng trước mặt nàng, hơi cúi đầu, mi tâm nhíu chặt, sau đó nắm lấy vành tai nàng, trầm thấp nói: “Chỗ này thiếu mất một vật.”
Hắn chỉ cảm thấy, chỗ này nên điểm xuyến bởi vật lấp lánh như ánh sao mới thích hợp.
Chứ không phải không có gì cả như hiện tại.
Tạ Vi Ninh: “…Cái gì?”
Nàng nhất thời không biết nên có phản ứng gì, lỗ tai rõ ràng là bị ngón tay lạnh băng của đối phương chạm vào, lại chợt nóng bừng lên.
Lồ ng ngực Tạ Vi Ninh phập phồng liên tục, bực bội xấu hổ vô cùng, đột nhiên rút kiếm đâm vào ngực hắn!
Bất thình lình, nhân lúc người ta chưa chuẩn bị, thanh kiếm kia cứ thế đâm xuyên qua y phục đi vào hoàn toàn.
Tạ Vi Ninh cắn chặt răng, nhân cơ hội dồn thêm chút lực vào kiếm.
Vào càng sâu, tỉnh càng nhanh.
Vừa rồi toàn nói lời nhảm nhí!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn
Chương 69: “Ngươi tỉnh táo chút đi!”
Chương 69: “Ngươi tỉnh táo chút đi!”