DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn
Chương 84: Xem ra ngươi cũng không bị ngu

“Thật không nghĩ tới sẽ có một ngày Đế Nữ lập đài đối luyện ở Ma cung chúng ta.” Vài Ma tu nghe tin, vừa nói vừa chạy đến hiện trường.

“Đêm qua ta còn tưởng rằng chỉ là tin đồn mà thôi.” Ma tu nói, “Đây cũng coi là chuyện lạ đấy huynh đệ! Ta nói này, chuyện này không được sử quan ghi chép lại giống phàm giới gì đó đâu!”

Một Ma tu khác nói: “Nghe nói hình như Đế Nữ tìm người đối luyện ít nhất là cảnh giới Ma soái, không biết nàng ấy đấu với Ma soái chúng ta sẽ như thế nào. Nếu làm nàng ấy bị thương, các ngươi nói xem, chủ thượng có thể… tức giận hay không?”

“Ôi trời, não ngươi toàn là nước à? Ngươi không nghĩ xem hiện tại Đế Nữ có tu vi gì sao? Nàng ấy đứng đầu bậc Kim Tiên của Đại hội Tiên phẩm, còn thăng cấp Thượng tiên tại chỗ! Thời gian nàng ấy từ Kim Tiên đến Thượng tiên, quả thực là thiên tài mới có! Người như vậy đánh với Ma soái chúng ta thì có gì lo lắng? Hơn nữa, chủ thượng và Đế Nữ không phải là kẻ vô lý, ta thấy Đế Nữ mong chúng ta ra tay mạnh một chút, nàng ấy mới tiến bộ.”

Đám người nói rồi rẽ ngoặt, thấy một người phía trước, ai đi trên con đường này hẳn đều cùng một mục đích. Họ nhìn thấy người nọ, lập tức kinh ngạc: “Tam trưởng lão!”

Bọn họ hành lễ, rồi đứng lên hỏi: “Tam trưởng lão cũng muốn đến xem Đế Nữ so tài với Ma soái sao?”

Tam trưởng lão cười nói: “Không sai. Lão phu cũng cảm thấy việc này rất thú vị.”

Mọi người cùng đi đến đài đối luyện, bên ngoài sân đấu, thấy rất nhiều Ma tu và người Tiên giới đang vây xem bên dưới.

Trong đó cũng có Tiên Hậu và Ma chủ, còn có Đại trưởng lão.

“Tam trưởng lão?” Đại trưởng lão nhìn thấy lão, cười to nói, “Lúc bọn ta tới còn nghe lão nói không hứng thú. Thế nào, chưa được bao lâu lại có hứng thú rồi à?”

Tam trưởng lão hành lễ với Ma chủ và Tiên Hậu, sau đó đi thẳng đến chỗ Đại trưởng lão, trông dáng vẻ như muốn đứng xem đấu chung.

Lão hỏi: “Nhị trưởng lão đâu? Chẳng phải tới cùng lão à, sao giờ này mà không thấy người đâu?”

Đại trưởng lão tự nhiên mà nói: “Nhị trưởng lão ở trên đài kìa.”

Tam trưởng lão kinh ngạc: “Sao lão ta ở trên đài vậy?”

Đại trưởng lão nói: “Đế Nữ lập đài đối luyện là để học hỏi cao thủ, hơn hết là để nâng cao tu vi trong lúc so tài. Tuy chúng ta là trưởng lão, nhưng với chủ thượng cũng coi là trưởng bối, Đế Nữ đã có lòng học hỏi, đương nhiên chúng ta cũng phải lên đài chỉ bảo một chút, bày tỏ sự quan tâm chứ. Ha ha ha.”

Khi nói chuyện, hai người giao đấu trên đài đã dừng tay.

Khi hai bóng hình dừng lại, trùng độc của Nhị trưởng lão trên đài cũng nhao nhao bò lên người lão, sau đó lão lật tay thu vào pháp bảo.

Phù Ngạn khống chế trận pháp phòng ngự trên đài, thấy hai người dừng tay liền xóa bỏ trận pháp.

Mọi người thấy Đế Nữ chắp tay nói với Nhị trưởng lão: “Cảm ơn chỉ bảo của Nhị trưởng lão.”

Nhị trưởng lão chỉ lắc đầu, cười vui vẻ rời đi, Đế Nữ tiến lên trước cao giọng hỏi: “Còn ai bằng lòng bước lên so tài một trận cùng ta?”

Chúng Ma tu dưới đài khẽ bàn tán, trong lòng cũng rất tò mò trình độ của Đế Nữ, đang nghĩ xem muốn bước lên thử một chút hay không, thì nghe thấy một giọng nói già nua quen thuộc vang lên: “Lão đây.”

Mọi người quay đầu nhìn lại, khi thấy là Tam trưởng lão liền hơi kinh ngạc, sau đó nghĩ đến ban nãy Nhị trưởng lão đã lên, cũng không cảm thấy có gì.

Tam trưởng lão xoay sang xin chỉ thị từ Ma chủ: “Chủ thượng, nếu Đế Nữ muốn nâng cao thực lực bằng đối luyện, vậy lão phu cũng lên đài so chiêu với nàng ấy giống Nhị trưởng lão, nhất định sẽ chú ý đúng mực.”

Tạ Vi Ninh không đổi sắc mặt mà đáp: “Ừm. Đi đi.”

Tam trưởng lão vốn hỏi dò trước, thấy biểu cảm của Ma chủ không thay đổi, cũng không có người xung quanh dị nghị. Nhìn lại, Đế Nữ trên đài cũng chỉ thuận tay nhấc kiếm, không có pháp bảo phòng hộ, không hề có dị thường nào, lão cũng liền yên lòng.

Xem ra, những người này vẫn chưa phát hiện điều gì.

Theo như lời của Yêu giới, ắt hẳn Ma chủ và Đế Nữ đã tìm ra điều bất ổn, nhưng vẫn chưa tra đến chỗ lão.

Đế Nữ này… e rằng pháp bảo mạnh nhất trên người là Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng, đối với lão thì dùng chút thủ đoạn để đến gần cũng không quá khó.

Nghĩ vậy, Tam trưởng lão lại ngẩng cao đầu, bước lên đài.

Trận pháp phòng ngự lại sáng lên, bao phủ đài đối luyện.

Tam trưởng lão ra hiệu và nói: “Đế Nữ, mời.”

Hết thảy đều giống dự đoán của Phong Thầm và Tạ Vi Ninh, sau khi Tam trưởng lão nhìn thấy Nhị trưởng lão cũng lên đài, quả nhiên không muốn lãng phí cơ hội tốt này.

Phong Thầm nâng mắt, nhàn nhạt nói: “Còn nhờ Tam trưởng lão chỉ giáo.”

Dứt lời, hắn bắt đầu hành động.

Mọi người nhìn trên đài đối luyện, tốc độ của Đế Nữ cực nhanh, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Tam trưởng lão. Mỗi lần nâng kiếm hạ kiếm, đáy lòng ai ai cũng vô thức hít sâu, ngay sau đó liền thấy chuôi kiếm bị Tam trưởng lão giơ tay chặn lại, vỡ thành mảnh nhỏ rơi đầy đất.

“Cũng phải, dù sao Tam trưởng lão cũng là Tam trưởng lão.” Ma tu thấp giọng nói, “Sao vừa rồi ta thấy Đế Nữ tấn công lại hơi hồi hộp thế nhỉ?”

“Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng thế.”

Người khác nói: “Không hiểu sao cứ cảm thấy bầu không khí trên đài… nghiêm trọng nhỉ?”

Lúc người bên dưới đang nói, Tam trưởng lão đưa tay triệu hồi pháp bảo, búa sắt to bằng nửa người ở trong tay lão tựa như không có trọng lượng, động tác nhanh chóng uyển chuyển nhẹ nhàng, tiến lên vung ra không chút do dự.

Mọi người đồng thời hít một hơi lạnh, thấy trước người Đế Nữ lập tức xuất hiện một tấm vải trắng xinh đẹp, che chắn và làm chậm sự tấn công từ búa sắt. Nàng đứng lên tránh sang một bên, mọi người lại nhẹ nhàng thở ra.

Qua lại như thế, mọi người phía dưới bị người trên đài tác động đến tâm trí, suýt thì quên đây vốn chỉ là một cuộc đối luyện mang tính chất học hỏi.

Trong đó có vài tiên quan đang nhìn, cũng không biết vì sao lại hơi lo lắng, đến bên tai Tiên Hậu khẽ nói mấy câu, sau khi nhận được câu trả lời thản nhiên tự tin của Tiên Hậu, lúc này mới bình tĩnh ngồi trở lại.

Trong lúc gián đoạn này, ánh mắt Tiên Hậu thuận theo tự nhiên mà nhìn sang Ma chủ, vốn định tiếp tục chú ý trên đài, bỗng nhiên dừng lại nhìn Ma chủ.

Hai người ngồi cạnh nhau, bà nhìn Ma chủ nắm chặt tay cùng với tầm mắt chuyên tâm nhìn thẳng lên đài, bà không khỏi có chút hài lòng, cười nhạt nói: “Thầm Nhi đang hồi hộp sao?”

Tạ Vi Ninh nghe tiếng liền sửng sốt, rồi mới nhận ra Tiên Hậu đang nói nàng.

Nàng hồi hộp chỗ nào? Trong cơ thể Đế Nữ là Phong Thầm mới khiến người ta yên tâm chứ.

Tạ Vi Ninh vừa định đáp lời, nhưng thấy sắc mặt Tiên Hậu, kỳ quái hỏi: “Tiên Hậu không lo lắng à?”

Hiện giờ Tam trưởng lão ở trên đài, hai người có thể tự nhiên nói chuyện.

Tiên Hậu giật mình, thở dài một tiếng: “Sao có thể không lo lắng chứ? Nhưng ta và Tiên Đế cũng… không thể bảo vệ con bé cả đời.”

Bà nói: “Trước đây, Ninh Nhi không để bọn ta yên tâm, nên mới quản con bé mọi chuyện, nào biết sẽ khiến mối quan hệ căng thẳng. Cũng may, hiện tại con bé đã tự suy xét, trở nên hiểu chuyện, bọn ta cũng có thể buông tay rồi.”

Nếu muốn trở thành Tiên Đế, nhất định không thể quản hết tất cả, nếu thấy nguy hiểm liền chùn bước, sẽ chỉ trở thành một Tiên Đế không thể phục chúng.

Tiên Hậu và Tiên Đế đã từng nghĩ tới muốn để Đế Nữ sớm ra ngoài rèn luyện, sau đó thấy Đế Nữ thật sự không có hứng thú với tu luyện, chỉ say mê chuyện khác, nên chỉ đành từ bỏ. Nhưng sợ nàng gặp rắc rối hoặc không thể tự bảo vệ mình, lúc này mới quản nghiêm hơn.

“Hiện tại con bé càng ngày càng tốt, tất nhiên bọn ta cũng tin tưởng.” Tiên Hậu không nhịn được mà nói, “Trong đó cũng có công lao của con. Nghĩ kỹ lại, sự thay đổi của Ninh Nhi có liên quan đến việc quen biết con. Hẳn là con cũng đã dạy con bé rất nhiều, hiểu biết nhiều hơn, chăm sóc con bé rất tốt.”

Xem ra, cuộc tình tốt có thể cùng nhau gặt hái rất nhiều, câu này cũng không phải không có lý.

Ngẫm lại trước kia ở bên Phong Hành nhiều năm như vậy, chỉ khiến Ninh Nhi trở nên càng ngày càng cố chấp và kiêu ngạo vô lý, sự đối lập này quá mãnh liệt, Tiên Hậu nghĩ đến liền mất vui.

Tạ Vi Ninh xấu hổ, nhưng lại không thể nói với Tiên Hậu tình hình thực tế, trong lòng nàng cảm khái ngàn vạn lần, cũng chỉ có thể trả lời: “Đế Nữ bởi vì bản thân nên mới có sự thay đổi hiện giờ, không mấy liên quan đến ta.”

Thốt ra lời này, Tiên Hậu nhìn Ma chủ mỉm cười hiền từ hơn.

Đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng ồn ào.

Tạ Vi Ninh vội ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện không biết từ khi nào Tam trưởng lão đã đến gần Phong Thầm như vậy!

Lúc này, Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng bao bọc búa sắt, hai bên dây dưa không rõ, Tam trưởng lão bắt Đế Nữ bằng một tay, tay còn lại như đang cầm một vật nhọn, ấn mạnh lên cổ Đế Nữ.

Đến lúc này, mọi người mới nhận ra sự bất thường, Đại trưởng lão kinh ngạc quát: “Tam trưởng lão! Ngươi làm gì vậy! Đây là đối luyện, chỉ là học hỏi, ngươi tuyệt đối phải ra tay cẩn thận đấy!”

“Sao đối luyện mà không bị thương chút nào chứ?”

Lời này không phải không có lý, nhưng mọi người nghe giọng điệu lại toát hết mồ hôi.

Phù Ngạn nhanh chóng dỡ trận pháp, các tiên quan đại kinh thất sắc, đang muốn vội vàng xông lên, Tam trưởng lão đột nhiên đè mũi nhọn vào một chút, đâm thành một chấm đỏ trên cổ Đế Nữ: “Ai dám tới gần!”

Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão nói: “Chử Lôi! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”

“Ta muốn làm gì? Hai ngươi đều bị Tiên giới mê hoặc rồi! Hôm nay ta phải gi ết chết yêu nữ này!” Tam trưởng lão tức giận nói, “Vô Niệm Thành chúng ta khổ sở lên kế hoạch mấy năm, không phải là để đánh hạ Tiên giới, để Ma giới trở thành chủ Tứ giới sao! Còn các ngươi đang làm gì đây? Mấy nay ai ai cũng bị mê hoặc tâm trí! Ngay cả Ma chủ, ngươi cũng quên mất nỗi hận với Tiên giới lúc trước rồi à?! Còn muốn kết giao với Tiên giới? Ta mới là không hiểu trong lòng các ngươi đang nghĩ gì, mà quên hẳn nghiệp lớn của Ma giới!”

Người Tiên giới ở đây lập tức khiếp sợ nhìn nhau, đồng thời tới gần, Ma tu chung quanh cũng bắt đầu cảnh giác.

Chỉ có nét mặt của Tạ Vi Ninh và Phong Thầm xem như trấn định, lúc này Phong Thầm ở trong tay Tam trưởng lão, nghe thấy thế chỉ nhíu mày.

Tạ Vi Ninh quát: “Ngươi nói bậy gì đó!”

Tam trưởng lão cười to nói: “Lão phu nói sai ở đâu? Hôm nay, dù cho liều mạng ta cũng phải gi ết chết yêu nữ này, nàng ta mê hoặc các ngươi, mê hoặc mọi người! Chỉ cần nàng ta chết, Ma giới có thể khôi phục quỹ đạo, lão phu tin tưởng dưới sự dẫn dắt của chủ thượng, ta có thể diệt Tiên giới! Mưu đồ nhiều năm của chúng ta, tuyệt đối không thể để nàng ta hủy diệt!”

Phong Thầm bình tĩnh nói: “Thì ra những gì ngươi muốn là đây.”

Tam trưởng lão nghe Đế Nữ cất tiếng, cảm thấy không hiểu, siết chặt Khổn Tiên Tỏa(khóa trói tiên) trong tay: “Chuyện tới bước này, Đế Nữ, ngươi vẫn nên an phận chút đi.”

Phong Thầm: “Ngươi muốn mượn Đế Nữ, để khơi mào chiến tranh Tiên Ma?”

Tam trưởng lão: “… Ngươi cũng rất thông minh, nhưng ngươi không biết ở bên trong còn có người muốn tánh mạng của ngươi.”

Phong Thầm nhíu mày: “Là ai?”

Tam trưởng lão thấy từ đầu đến cuối, sắc mặt Đế Nữ cực kỳ bình tĩnh thong dong, trong lòng cổ quái, nhưng cũng không nhìn ra Đế Nữ còn có đường lui, bèn không đáp lời.

Người trên đài thấp giọng nói chuyện, người dưới đài không nghe thấy.

Tạ Vi Ninh thấy sắc mặt tiên quan chung quanh nhìn bọn họ khác thường, hơi tức giận nói: “Ngươi muốn tấn công Tiên giới, vì sao không tự ra tay? Kéo bổn tọa và toàn Ma giới vào làm gì? Không phải ngươi muốn mượn tay bọn ta để làm chuyện riêng, thật sự nghĩ bổn tọa không biết sao!”

Nàng nâng tay, Ma tu phía sau nhường ra một con đường.

Đoạt Kiêu bước ra từ phía sau, dẫn theo Chử Vũ bị trói chặt bằng pháp thuật không thể mở miệng.

Đám người Tiên giới không biết nàng ta, Ma tu lại biết, nhìn thấy Chử Vũ bị áp giải lên, nhất thời trừng lớn mắt, hoảng hồn nói: “Tả hộ pháp, chuyện này là sao thế?”

Tạ Vi Ninh thấy nét mặt Tam trưởng lão biến đổi, cười lạnh: “Chử Lôi, ngươi thật sự cho rằng bổn tọa không phát hiện ra quan hệ của ngươi và Yêu giới à? Mọi chuyện ngươi và Yêu giới đã làm, bổn tọa đều biết. Chử Vũ cũng không phải nữ nhi của ngươi, e là nàng ta cũng không phải bán yêu. Nếu hiện tại ngươi thu tay lại, vẫn còn kịp!”

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Ma tu, đám người Tiên giới cũng kinh ngạc.

Tam trưởng lão nhìn Chử Vũ, trong lòng chấn động, biết Ma chủ thật sự đã phát hiện ra rồi!

Hắn nhớ tới mệnh lệnh của Yêu Chủ, cắn răng, trầm giọng nói: “Thì thế nào?”

Nói xong, Tam trưởng lão cử động tay, mũi nhọn lại tỏa ra từng luồng ma khí nhè nhẹ, như muốn bao trùm cả lão và Đế Nữ.

Tiên Hậu thấy rõ chi tiết, sắc mặt lập tức biến đổi: “Ngươi dừng tay!”

Bà hạ giọng nói với Ma chủ, tốc độ cực nhanh: “Pháp bảo này là Không Gian Nguyên Vực! Vật báu vô giá! Có thể nhốt người trúng chiêu và bản thân vào không gian, tổn thương đến thần hồn. Nếu chết trong không gian, nghĩa là đã bị diệt thần hồn, không còn cơ hội luân hồi! Yêu giới thế mà cũng dám lấy ra!”

Trái tim Tạ Vi Ninh đập mạnh, tức khắc lạnh giọng quát: “Chử Lôi, nếu ngươi không thu tay, Chử Vũ sẽ mất mạng!”

Đoạt Kiêu lập tức gác thanh đao lớn lên cổ Chử Vũ.

Tới lúc này, Chử Vũ cũng cảm nhận được chút sợ hãi, nàng không biết tại sao đột nhiên lại bị phát hiện, còn bị bắt tới đây, lặng lẽ giãy giụa nhưng không thể làm gì, chỉ có thể liều mạng lắc đầu để Tam trưởng lão thu tay lại.

“… Nhị công chúa.”

Tạ Vi Ninh nheo mắt.

Hóa ra là Nhị công chúa của Yêu giới? Xem ra Tam trưởng lão thật sự cho rằng bọn họ đã biết tất cả, nên mới nói thẳng ra.

Tam trưởng lão trầm giọng, gương mặt không đành lòng: “Trước mệnh lệnh của Yêu Chủ, ta không thể làm trái.”

Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết Đế Nữ là thật, vốn dĩ khi có mệnh lệnh này cũng đã không suy xét đến an nguy của Chử Vũ. Yêu giới đã bị lộ, vậy nếu lão không thành công, mới càng sống khổ hơn, sợ rằng lần này buông tay cũng không có hy vọng sống sót.

Còn Chử Vũ… Thẳng thắn mà nói, có Thái Tử Yêu tộc thì dù vứt bỏ một Nhị công chúa cũng không tính là gì. Yêu tộc sinh con vốn dễ dàng hơn Tiên Ma, huống hồ trong cung Yêu Chủ còn có nhiều phi tử như vậy.

Coi như là, một mạng đổi một mạng đi.

Chử Vũ trợn to mắt.

Gương mặt Tam trưởng lão vô cảm, bóp nát mũi nhọn, trong khoảnh khắc, thân thể của lão và Đế Nữ giống như bị không gian nào đó bao trùm, người ngoài căn bản không thấy rõ mọi thứ bên trong. Ma khí bao phủ hai người ngưng tụ thành sương đen dày đặc, nháy mắt chỉ còn bằng một nửa người.

Tạ Vi Ninh xông lên trước, ngón tay vừa chạm tới sương đen lại bị bắn ngược trở về.

Sắc mặt Tiên Hậu nghiêm trọng: “Vô dụng thôi, nó được gọi là vật báu vô giá, bởi vì sau khi không gian bao trùm hai người, người ngoài không thể tới gần, càng không có khả năng đi vào.”

Lần đầu tiên Tạ Vi Ninh cảm thấy khoảng cách trên đài – dưới đài lại xa nhau đến vậy?!

Nàng vội la lên: “Sao vừa rồi hắn không có chút phản ứng nào vậy!”

Dựa vào bản lĩnh của hắn, sớm đã đánh Tam trưởng lão và chạy thoát rồi chứ? Sao còn chờ đến lúc bị kéo vào không gian mà không hề phản ứng!

Bên ngoài lo lắng hỗn loạn, mà bên trong, Tam trưởng lão vừa nở một nụ cười, lại bị đông cứng trên mặt.

Lão cả kinh hỏi: “Ngươi thoát ra từ khi nào?”

Khổn Tiên Tỏa, lão không biết đã bị cởi bỏ từ khi nào? Đế Nữ lấy bản lĩnh đâu ra thế?!

“Là ai?”

Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng hóa thành kiếm, Phong Thầm cầm kiếm, đứng thẳng người giữa không trung.

Trong không gian, Đế Nữ hờ hững đến mức khiến Tam trưởng lão cảm thấy quỷ dị: “Cái gì là ai?”

“Người muốn lấy mạng Đế Nữ, là ai.”

Phong Thầm cong khóe miệng, trào phúng: “Chử Lôi, chúng ta đã quen biết mấy chục năm. Đến lúc này, còn cần giấu giếm nữa không?”

“……?!” Tam trưởng lão hoảng sợ, “Cái gì mấy chục năm? Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì thế?!”

Ban nãy tự gọi là “Đế Nữ” đã vô cùng xa lạ, còn có thời gian mấy chục năm, trong lòng lão mơ hồ xuất hiện một gương mặt, thân thể bất giác run rẩy: “Ngươi… nói năng xằng bậy! Đế Nữ điên rồi à!”

Phong Thầm cười một cái, hờ hững nói: “Xem ra còn phải để ngươi nhớ lại.”

Lời này nói ra, Tam trưởng lão càng thêm sợ hãi.

Khi nhìn thấy Đế Nữ dùng cách thức tra khảo của Ma chủ trước kia, ngoại trừ một người linh khí khắp cơ thể, một người ma khí bức người; thì cực kỳ nhất quán, phút chốc toàn thân lão cứng đờ không thể nhúc nhích.

Bắt nguồn từ sợ hãi và khiếp đảm đối với Ma chủ, còn có tình trạng kh ủng bố hiện tại khiến lão bị sốc: “Sao ngươi… ngươi lại là Ma chủ?! Ngươi không phải Đế Nữ sao! Chắc chắn ngươi là Đế Nữ!”

Trong cơ thể Đế Nữ, sao lại biến thành Ma chủ?!

Lão vốn muốn ra tay với Đế Nữ, cực kỳ tự tin, nhưng hôm nay nghĩ đến trong cơ thể biến thành Phong Thầm, liền vô thức có chút kiêng kị và hèn nhát.

“Bổn tọa biết ngươi muốn ra tay.”

Phong Thầm cười nhạo: “Sao lại ngồi chờ chết được.”

Tam trưởng lão khó tin mà nói: “Cho nên Ma chủ… ngươi hóa ra có thể hoán đổi thần hồn với Đế Nữ?!”

Thần sắc Phong Thầm u ám, nói: “Xem ra ngươi cũng không bị ngu.”

Tam trưởng lão run rẩy cả người, cảm thấy năng lực của Ma chủ quá mức lớn mạnh, thế mà có thể khống chế thần hồn, quả thực trước nay chưa từng có phương pháp này, chưa từng nghe nói đến!

Lòng lão chùn bước, nhìn khuôn mặt Đế Nữ, tựa như đối mặt với Diêm La, bất giác lui ra sau, đôi môi run rẩy: “Ma… Ma chủ, ngươi đừng đến đây.”

“Bổn tọa hỏi ngươi lần cuối cùng.” Phong Thầm nhìn xuống, lạnh lùng nói, “Là ai?”

“Là, là, là Phó… Tiên giới”

Khi nói chuyện, sắc mặt Tam trưởng lão đã bất ổn, gân xanh nhảy lên.

Phong Thầm thấy thế, ánh mắt trầm xuống, đưa tay lấy kiếm đâm vào ngực lão, chém đứt thần hồn.

Không gian tiêu tán, ánh sáng lại tràn ngập.

Sắc mặt Phong Thầm vẫn lạnh lẽo, nhìn thấy Tạ Vi Ninh liền cất tiếng: “Ta biết là ai…”

Lời còn chưa dứt, Tạ Vi Ninh ôm chặt hắn rồi buông ra, soi xét từ trên xuống, giọng điệu không khỏi nôn nóng: “Ngươi không sao chứ?”

“……”

Phong Thầm từ từ đưa tay ôm lấy nàng: “Không sao.”

Hắn khẽ cười: “Sao ta xảy ra chuyện được chứ?”

Tạ Vi Ninh tức khắc đẩy hắn ra, cả giận nói: “Ngươi bị ngốc à?! Phải bị kéo vào không gian gì đó đó mới chịu hả?”

Phong Thầm nhất thời kinh ngạc.

“Khụ khụ khụ khụ.” Đại trưởng lão đứng một bên hắng giọng.

Tạ Vi Ninh cứng đờ người, quay đầu nhìn lại, thấy Tiên Hậu và hai vị trưởng lão cùng với Tả Hữu hộ pháp còn có đám người Phù Ngạn không biết từ khi nào đã cách xa bọn họ mấy trượng!

Đại trưởng lão nhắc nhở: “Ngươi tiểu tử này, sao lại nói Đế Nữ như thế.”

Tạ Vi Ninh: “……”

Đọc truyện chữ Full