DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn
Chương 100: Ngài có được không đó?

Đoàn người của Tạ Vi Ninh đi tới Yêu giới, các thuyền mây xuất phát đồng thời, ít nhất cũng mất nửa ngày mới đến nơi.

Bận rộn quay cuồng, thời gian bắt đầu vòng lặp mới, từ sáng sớm tinh mơ đến trưa chiều, rồi trở về màn đêm đen.

Thuyền mây thắp đèn, Hộ Thiên Vệ tuần tra bên ngoài.

Tạ Vi Ninh đuổi hết người ra ngoài, tự mình thắp đèn nhìn bản đồ bố trí phòng thủ trên bàn do tiên quan vừa mang tới, trước đây nàng chưa từng tiếp xúc bản đồ chiến lược nghiêm chỉnh như thế, trông mà nhức hết cả óc.

Không chỉ thế, bên cạnh còn đặt một chồng sách về hình thức xử phạt của các tiên nhân nhiều năm qua để nàng tham khảo.

Chưa đến nửa ngày, Tiên giới đã hỏi ra toàn bộ từ Phong Vũ và Phù Ngưng.

Nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì Ma chủ có ma hạch. Để tránh các giới lại hoảng loạn vào giai đoạn hiện tại khiến Yêu giới có thêm cơ hội, Tiên Đế Tiên Hậu phong tỏa tin tức này trước, sau khi kết thúc chiến sự mới báo cho thiên hạ.

Khi đó Ma giới đã góp phần lớn trong việc bình ổn tứ giới, người sáng suốt đều nhìn thấy. Nếu họ biết Ma chủ có ma hạch cũng sẽ không quá rối loạn, chỉ cần Tiên giới ra mặt dẫn dắt là có thể khôi phục như thường.

Tuy nói thế, nhưng việc xử phạt do Tạ Vi Ninh quyết định, nàng biết xử chết liền. Thế là chỉ đành chuẩn bị trước, nàng nhân lúc lên đường tạm thời không có chuyện cần bận tâm mới gọi người soạn các sự việc tiên nhân bị xử trí thành sách, so sánh đối chiếu nhiều hình phạt mới có thể lên dự định được.

Tạ Vi Ninh ôm trán, về sau không thèm để ý tới tướng ngồi nữa, nàng ngồi xếp bằng thở dài không biết bao nhiêu lần.

Đúng lúc này, dường như ngoài cửa im ắng vang lên vài tiếng động có chủ ý.

Tạ Vi Ninh nghe tiếng bước chân không nhẹ không nặng, bất giác trong lòng liền biết rõ ai đang tới đây.

Nàng ngước mắt nhìn bóng người cao lớn bên ngoài muốn gõ cửa, lập tức nói vọng ra: “Vào đi.”

Cửa mở ra, người ấy bước vào với một chồng tiên quả.

Lần đầu Tạ Vi Ninh nhìn thấy Phong Thầm… bưng đồ không phù hợp với thân phận, act cool đứng hình mất 2s, vội vàng đứng dậy đón chào: “Chàng tới đây còn mang đồ ăn làm gì, đâu ra tiên quả thế?”

Vẻ mặt Phong Thầm rất bình thản, bàn tay bưng đồ vững vàng chuyển sang phải để tránh cái tay đang mò tới của nàng, đi thẳng đến bàn mới đặt xuống: “Phân nửa người trên thuyền thuộc Tiên giới, có tiên quả thì có gì lạ chứ?”

Tạ Vi Ninh tưởng rằng Phù Ngạn mang đến đây, sau đó hắn nhận ở dọc đường, bèn ra ngoài nhìn quanh, nhưng không thấy người hầu hay thị nữ theo sau hắn. Nàng đóng cửa lại, khó tin hỏi: “Chàng vào bếp ở tầng một à?!”

Phong Thầm vẫn ung dung, nhàn nhạt đáp phải.

Tạ Vi Ninh hơi kinh ngạc, không thể tưởng tượng được hình ảnh người này mang vẻ hờ hững lãnh khốc xuất hiện ở căn bếp khói mịt mù để chọn thức ăn sẽ như thế nào.

Nàng ngồi xuống, ngửi thấy mùi hoa quả tươi mát liền cầm một miếng lên ăn, càng nhìn càng thấy lạ: “Hôm nay Tiên Trù đổi phong cách ư?”

Nàng nhớ trước đây phòng bếp Tiên giới đều cắt ngang, mà còn bày biện tinh tế, có một tiên quả cũng ngựa bà lấy cái đ ĩa lớn, không thô sơ giống như hiện tại.

Phong Thầm nhếch đuôi mày lên, điềm nhiên nói: “Đây là ta làm.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“……?” Tạ Vi Ninh khẽ hé miệng, nhìn miếng đang cầm rồi lại nhìn tiên quả đủ sắc đầy trên đ ĩa, kinh ngạc nói, “Sao chàng lại làm như thế?”

Hai người ngồi song song cạnh nhau, Tạ Vi Ninh thích ngồi xếp bằng nên Phong Thầm cũng ngồi xuống với nàng. Hắn nghe thế liền hơi nhíu mày nói: “Nàng có thể nấu canh Tu Khương cho ta, ta cắt tiên quả cho nàng thì có vấn đề gì?”

Tạ Vi Ninh chấn động: “Ta không tưởng tượng được dáng vẻ chàng cầm dao.”

Phong Thầm nhìn nàng: “Cắt bằng pháp thuật.”

“… À. Ta quên còn có trò này.” Tạ Vi Ninh thắc mắc, “Nhưng ta nhớ các đầu bếp ở Ma giới cũng cầm dao mà?”

Phong Thầm: “Bởi vì họ là Trù tu*.” (*người tu luyện mảng bếp núc)

Tạ Vi Ninh ngộ ra.

“Đúng rồi, chàng nhận bản đồ bố phòng chưa?” Tạ Vi Ninh nói, “Các tiên quan kia ai cũng có bản lĩnh, chỉ dựa vào Thông Lục Nghi mà có thể tỉ mỉ vẽ ra tuyến phòng thủ từ báo cáo của Tiên cung.”

“Có nhận được.”

Phong Thầm điềm thản nói: “Đây cũng là nguyên nhân ta tới đây.”

Tạ Vi Ninh vừa nghe liền sáng mắt, nở nụ cười rạng rỡ: “Chỉ có mỗi chàng chu đáo.”

“Ta nghĩ nàng chưa từng tiếp xúc với những thứ này, có lẽ sẽ có chỗ không hiểu mới đến xem sao.”

Phong Thầm liếc xéo nàng: “Đương nhiên. Nếu nàng là phi tử được sủng ái trong hoàng cung phàm giới, có lẽ có cơ hội nhìn thấy chúng.”

“……” Tạ Vi Ninh mở to hai mắt, “Chàng nói bậy bạ gì đó? Vậy, vậy chẳng khác nào Hoàng đế đó là hôn quân?”

Phong Thầm: Ờ.”

Tạ Vi Ninh: “Chàng còn nhớ chuyện này à! Đã nói là giỡn thôi, đùa vui mà!”

Nàng nói rồi dời vị trí, ra hiệu hắn ngồi vào giữa và đẩy bản đồ sang: “Chàng xem giúp ta bên trên đang thể hiện điều gì thế? Ngày mai ta dẫn đội ngũ có cần chuẩn bị gì không? Nội dung quá nhiều quá phức tạp, ta nhìn mà choáng váng.”

Phong Thầm thuận tay ôm nàng ngồi bên người mình, cụp mắt lướt qua: “Nàng xem cùng ta là được, hai ta được sắp xếp ở bên nhau mà.”

Tạ Vi Ninh khựng người, cơ thể căng thẳng cứng đờ, một lát sau lại nhận ra có vẻ mọi chuyện rất tự nhiên, không có gì phải xấu hổ. Hơi thở của người phía sau cũng rất ổn định, như thể đây là chuyện hết sức bình thường, không có hành động nào đặc biệt. Giờ đây nàng mới thả lỏng, tựa cả người vào ngực hắn, gật đầu nói tiếp: “Vậy chàng hãy giảng giải ký hiệu này có ý nghĩa gì, ta không thể mù tịt tất cả nhỉ?”

Phải nói là, ngồi thẳng không có ghế dựa sẽ mệt mỏi hơn.

Hiện giờ có thêm một chỗ tựa lưng hình người dày rộng và ấm áp, quả thật thoải mái vô cùng, trong lòng cũng sung sướng hơn.

Khóe miệng Tạ Vi Ninh nhẹ nhàng cong cong.

Phong Thầm nhìn thoáng qua nàng, sau đó chỉ lên trên góc trái rồi nhẹ nhàng lướt qua, ba ký hiệu trên bản vẽ sáng lên rất rõ ràng: “Đơn giản thôi. Các ký hiệu phía trên chỉ các nhóm thuộc tam giới Tiên Ma Minh phân bố ở các nơi.”

Tạ Vi Ninh: “Vậy những đường cong đó hẳn là…”

Phong Thầm: “Tất nhiên là phương hướng hành động, ngoài chuyện chúng ta phải ở phía trước, phía sau cũng phải xem tình hình mà hành động bất cứ lúc nào. Chỗ này ám chỉ nếu xảy ra vấn đề phải di chuyển về hướng nào.”

“Còn tuyến đường này.”

Phong Thầm trầm giọng nói: “Giới môn vừa mở ra, Tiên giới không thể để Yêu giới vượt qua. Nếu đột phá nơi này sẽ ảnh hưởng đến bên trong Bất Ngự Môn, vả lại nơi này gần Tiên cung nhất, cũng là nơi cần phòng thủ nhất.”

“Ồ ồ ồ.”

“Tóm lại, mọi việc đều có ta, nàng không cần lo lắng.”

Tạ Vi Ninh dửng dưng đáp lại, sau đó bưng đ ĩa quả lên ăn một miếng. Nàng thấy hắn nói mệt, bèn đút cho Phong Thầm một miếng.

Phong Thầm ngừng nói, cúi đầu nhìn, nhíu mày đang định nói gì đó, chưa mở miệng thì Tạ Vi Ninh đã lập tức nhét vào: “Ăn!”

“……”

Hắn lăn yết hầu, nuốt xuống.

Không đợi hắn cất lời, Tạ Vi Ninh nói tiếp: “Nói.”

“……”

Phong Thầm cạn lời, gật đầu rồi tiếp tục nói.

Có một thì sẽ có hai, về sau Tạ Vi Ninh chỉ cần đưa tới miệng, Phong Thầm đã tự nhiên đớp lấy.

Đến khi nói tiếp, hắn thấy người trong lòng không nhúc nhích liền cảm thấy kỳ quái. Hắn cúi đầu nhìn, cũng bởi vì cử động mà Tạ Vi Ninh nghiêng người nằm lên đùi hắn, hơi thở đều đặn mà trở mình.

Nàng ngủ rồi.

Phong Thầm lặng lẽ nhìn nàng, bất giác đình trệ hơi thở, ngón tay chạm lên má nàng như muốn xem thử có phải người thương đang ở hiện thực chứ không phải ở trong ác mộng kh ủng bố vừa thấy đã vội vã buông tay rời xa.

Hắn đã từng có một ác mộng.

Thấy nàng ngủ say như vậy, trái tim lắng đọng, nhẹ giọng gọi: “Ninh Nhi.”

Tạ Vi Ninh mơ màng đáp: “Hửm?”

Phong Thầm cong môi.

Ngoài phòng, trên boong thuyền mây.

Kiếp Sát và Phù Ngạn đứng cạnh nhau nhìn về phương xa.

“Chủ thượng rất chân thành với Đế Nữ điện hạ.” Kiếp Sát vui mừng nói, “Trước kia thì tự tay nấu canh Tu Khương, sau này thì cắt tiên quả. Đời ta chưa từng thấy ngài ấy xuống bếp bao giờ đấy!”

Phù Ngạn cũng cười nói: “Kiếp Sát tỷ tỷ yên tâm, hôm nay Tiên Hậu còn hỏi ta điện hạ và Ma chủ ở bên nhau thế nào, có xảy ra chuyện gì hay không. Ta bẩm báo đúng sự thật, Tiên Hậu vừa nghe liền rất hài lòng với Ma chủ.”

Kiếp Sát: “Vậy là tốt rồi, mong Phù Ngạn muội muội nói tốt về chủ thượng nhiều hơn.”

Phù Ngạn: “Nói quá lời, ta chỉ báo cáo đúng sự thật mà thôi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nàng ấy thở dài: “Haiz, hiện giờ đến cả việc bưng trái cây cũng không cần tới ta nữa. Nghe nói hôm nay Tiên giới đưa bản đồ bố phòng tới, e là đêm nay điện hạ lại không ngủ được, nhưng ta không thể chăm sóc bên cạnh…”

Kiếp Sát nháy mắt nói: “Yên tâm. Có chủ thượng bọn ta ở đó, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn một canh giờ rồi, chắc họ đang ngâm thơ đối câu, yêu đương ong bướm…”

Phù Ngạn bừng tỉnh, vội nói: “Cẩn thận lời nói!”

Không lâu sau, tầng hai lại có vài tiếng động.

Hai người cảm thấy bất ổn bèn chạy tới, thì thấy Ma chủ bước ra với y phục chỉnh tề, Đế Nữ thì mặt mày hớn hở, ánh mắt sáng rực đang sắp xếp bàn.

“Phù Ngạn, tới đúng lúc lắm.” Tạ Vi Ninh vẫy tay nói, “Tắt đèn đi, ta lên giường ngủ một giấc thật ngon mới được.”

Phù Ngạn: “… Ủa.”

Kiếp Sát nhìn Ma chủ với ánh mắt ngờ vực.

Ngài có được không đó?

Đọc truyện chữ Full