DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 5084

Chương 5084

“Tô Lam, vừa rồi chị đã làm cái gì vậy?

Thậm chí Tô Lam còn chưa kịp phản ứng lại, thì đột nhiên có một tiếng hét vô cùng tức giận vang lên đằng sau lưng cô.

Tô Lam liền quay đầu lại nhìn theo phản xạ.

Chỉ nhìn thấy Nguyễn Phương Thảo đang đứng ở ví trí lối ra cách đó không xa.

Rõ ràng là tất cả cảnh tượng vừa rồi đã bị cô nhìn thấy hết thảy.

Vẻ mặt cô ta lúc này vô cùng kinh hãi.

Vì những lời Tô Lam đã nói với cô ta trước đây, cô ấy luôn ghi nhớ nó ở trong lòng.

Cô ta biết rằng Tô Lam có một chút ý kiến về Chiến Lưu Thành.

Nhưng cô ta không thể ngờ được rằng Tô Lam sẽ trực tiếp ra tay tát Chiến Lưu Thành một bạt tai giữa ban ngày ban mặt như vậy.

Người đàn ông luôn được cô ta đặt ở đầu trái tim, lại bị người bạn tốt nhất của mình đối xử như thế vậy.

Làm sao cô ta có thể nuốt cơn tức này xuống cho được đây?

“Phương Thảo, cô hãy nghe tôi nói, mọi chuyện không như những gì cô thấy đâu!”

Tô Lam còn chưa nót hết câu, Nguyễn Phương Thảo đã bước đến trước mặt cô với khuôn mặt căng cứng, trực tiếp ngắt lời cô đang định nói: “Tô Lam, đã nhiều năm như vậy, kể từ sau khi tôi xảy ra chuyện, tất cả bạn bè bên cạnh tôi đều đã bỏ đi hết.”

“Sau khi quen biết chị, tôi vẫn luôn coi chị là người bạn thân nhất của mình, chị cũng biết Chiến Lưu Thành ở trong lòng tôi có vị trí như thế nào, nhưng sao chị có thể đối xử với anh ấy như vậy chứ?”

“Ban nấy chị lại tát anh ấy một bạt tai ngay chốn đông người giữa ban ngày ban mặt, chị đối xử với bạn tôi như vậy thì thật đúng là quá đáng quá rồi!”

Nguyên Phương Thảo vừa nói dứt lời, đột nhiên cô cảm thấy vai mình bị đè nặng xuống.

Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn lại, giật mình thấy tay phải Chiến Lưu Thành thế mà lại đang đặt ngay trên bả vai cô.

Hành động này trông có vẻ hơi thân mật.

“Anh sửa lại một chút, không phải là bạn, mà là bạn trail”

Chiến Lưu Thành cứ như vậy rũ mắt mà nhìn Nguyễn Phương Thảo.

Mặc dù trong ánh mắt anh ta không hề có quá nhiều tình cảm, nhưng chỉ với câu nói này của anh ta cũng đã đủ để khiến Nguyễn Phương Thảo kinh ngạc đến mức mặt đỏ bừng hết lên, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Cô ta nhìn Chiến Lưu Thành với vẻ mặt không dám tin, khi cất tiếng một lần nữa, giọng nói của cô ta bắt đầu hơi run rẩy lên: “Lưu Thành… Lưu Thành anh vừa mới nói cái gì cơ? Em… em không có nghe nhầm đâu đúng không?”

Khóe miệng Chiến Lưu Thành khế co giật, lạnh nhạt nói: “Nếu như em không đồng ý, anh có thể rút lại câu anh mới nói vừa rồi.”

“Không đâu, em đồng ý mài”

Gần như ngay lúc Chiến Lưu Thành vừa nói dứt lời, Nguyễn Phương Thảo ngay lập tức đáp lại thẳng thừng.

Làm sao cô ta có thể không đồng ý được cơ chứ?

Đọc truyện chữ Full