DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 5095

Chương 5095

Quần áo trên người cô lúc này rất xộc xệch, vốn dĩ mái tóc dài ngang lung bây giờ cũng trở nên tán loạn.

Cả người co rúm lại trong góc, hai tay run rẩy ôm đầu gối, ánh mắt vô cùng ngây dại mà nhìn chằm chằm vào một chỗ trong góc.

Bộ dáng trông như thể linh hồn đã thoát ra khỏi cơ thể, trở nên tách biệt với thế giới.

Tô Lam không biết chuyện gì đã xảy ra, cô ngập ngừng thăm dò muốn đến gần hơn: “Phương Thảo, cô không sao chứ?

Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nguyễn Phương Thảo ngây dại mà nhìn chăm chằm vào ngón chân của mình, dường như cô căn bản không hề nghe thấy lời mà Tô Lam nói.

Tô Lam càng tiến lại gần, cô lại càng ngửi thấy mùi rượu rất nồng nặc trên cơ thể của Nguyễn Phương Thảo.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Không phải hôm qua Nguyễn Phương Thảo đi xem phim cùng với với Chiến Lưu Thành à?

Theo lý mà nói, cô ấy nên cảm thấy rất vui vẻ thì mới đúng chứ?

Tại sao chỉ mới một đêm trôi qua thôi, mà cô ấy lại biến thành như thế này?

Thế này giống như là đã chịu một đả kích rất lớn vậy.

Chẳng lẽ cái tên Chiến Lưu Thành kia đã làm gì đó với cô ấy ư?

Nhất định là như vậy!

Sau khi Tô Lam nhận ra điều đó, cô thận trọng tiến lại gần cô ấy, ngồi xổm xuống bên cạnh Nguyễn Phương Thảo, đưa tay ra và nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô.

Tay của cô ấy lạnh quá.

“Phương Thảo, cô nói cho tôi biết, có phải là Chiến Lưu Thành đã làm gì cô rồi không?”

Ban nấy Nguyễn Phương Thảo vẫn như người đang hồn lìa khỏi xác, sau khi đột nhiên nghe thấy ba cái tên Chiến Lưu Thành này, giống như đột nhiên chịu phải kích thích gì đó.

Cơ thể cô ấy run lên dữ dội, khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ vô cùng ‘A, đừng mài! Đừng mài! Cứu tôi với, cứu lấy tôi với, đừng làm vậy với tôi, cứu tôi với! Cứu mạng!”

Cảm xúc của Nguyễn Phương Thảo đột nhiên bắt đầu mất kiểm soát.

Cô ta kinh hoàng hét lên, ôm chặt lấy tai mình một cách tuyệt vọng, như phát điên mà giật tóc mình.

Cả người rơi vào trạng thái vô cùng điên cuồng và hoảng sợ.

“Đừng sợ mà Phương Thảo, đừng Sợ, tôi ở đây, tôi đang ở đây…”

Tô Lam gần như dùng hết sức lực toàn thân mà ôm chặt lấy Nguyễn Phương Thảo.

Cô sợ cô ấy sẽ làm gì đó tổn thương chính mình khi cảm xúc đang mất kiểm soát.

Mà bây giờ nhìn thấy phản ứng của Nguyễn Phương Thảo ngay khi nghe thấy tên của Chiến Lưu Thành, Tô Lam gần như có thể chắc chắn rằng Chiến Lưu Thành nhất định đã làm gì đó với cô.

Hai người dì Tăng và Tô Lam nửa dõ nửa lừa, nửa ôm nửa kéo Nguyễn Phương Thảo lên giường trong phòng ngủ.

Dì Tăng nhiệt tình vô cùng lo lắng, sau khi dọn dẹp nhà cửa thay cho Nguyên Phương Thảo, thì rời đi trước.

Lúc này, trong cả căn phòng chỉ còn lại hai người là Nguyễn Phương Thảo và Tô Lam.

“Phương Thảo, cô có sao không?”

Đọc truyện chữ Full