DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 5105

Chương 5105

Nguyễn Phương Thảo đang núp | †rong góc đột nhiên nghe thấy giọng nói của Chiến Lưu Thành, cơ thể vừa thả lỏng như bị điện giật, cả người trở nên căng thẳng mà căng cứng lên!

“Phương Thảo, bây giờ cô đi ra nói cho tôi biết đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi?”

“Cô nói cho tôi biết có được không, cô đừng trốn trong phòng một mình, nếu như cô không nói gì cả, thì tôi giúp cô thế nào được?”

Giọng nói của Chiến Lưu Thành vọng vào qua khe cửa.

Đôi mắt của Nguyễn Phương Thảo đỏ bừng ngay lập tức, những giọt nước mắt lớn cứ thế rơi xuống như vậy.

Tại sao chứ? Tại sao anh ta vẫn xuất hiện ở đây để nói những điều này với chính mình?

Nếu thật sự lo lắng cho chính mình, tối hôm qua làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy?

Anh ta thế tự tay đưa mình lên giường của một người đàn ông khác cơ mài Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Phương Thảo nhớ rất rõ, mặc dù cô ấy rất mơ hồ, nhưng vì trong lòng vẫn luôn kiên trì, cho nên cô ấy nhân lúc người đàn ông này làm xong lần đầu tiên rồi đi tắm rửa, thì loạng choạng bò tới cửa muốn bỏ chạy!

Cơ thể cô ấy vô cùng đau nhức, gần như là dùng hết sức mình mới gian nan mà nhích được tới của phòng.

Chỉ là cô ấy vừa mở cửa đã nhìn thấy Chiến Lưu Thành vẫn đang ngồi ở ngoài sô phat Cả người Nguyễn Phương Thảo dường như đã bị sét đánh, đứng cứng đơ và không có cách nào cử động được nữa.

Trái tim của cô ấy dường như bỗng chốc rơi xuống vực sâu không đáy.

Từ đầu tới cuối Chiến Lưu Thành vân luôn ngồi ở bên ngoài sao?

Vì vậy, tất cả những âm thanh vang lên ở bên trong, anh ta đều nghe thấy rõ ràng hết thảy.

Anh ta ngồi bên ngoài xem một chương trình phát sóng trực tiếp sao?

Sau khi nghe thấy tiếng kêu cứu | thảm thiết của mình, anh ta thế mà lại không hề có ý định xông vào để cứu mình!

Không biết là xuất hiện tâm lý gì, ngay lúc Nguyên Phương Thảo nhìn thấy người đàn ông này, thì suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu cô ấy.

Đó là, cô ấy phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt Nhưng khi cô ấy vừa mới bước tới cửa, đột nhiên có một khí thế mạnh mẽ ập tới từ đằng sau.

Trong giây tiếp theo, có người nắm lấy cổ tay cô.

Cô quay đầu lại với vẻ không dám tin, liền thấy Chiến Lưu Thành đang nhìn chăm chăm vào cô ấy từ trên cao xuống, ánh mắt đầy âm u: “Đêm dài đằng đãng chỉ vừa mới bắt đầu thôi, cô muốn đi đâu vậy?”

Nguyễn Phương Thảo hoảng sợ vô cùng muốn thoát khỏi sự kìm giữ của anh ta.

Nhưng cô vốn dĩ đã uống say rồi, thêm cả việc ban nấy bị giày vò một trận, căn bản không còn sức lực để mà phản kháng nữa.

Cô chỉ có thể yếu ớt ngã xuống đất, gần như là quỳ xuốaays ng đất van xin anh ta tha cho mình, hãy để cô rời đi!

Tuy nhiên, Chiến Lưu Thành chỉ hừ lạnh một tiếng, vứt lại một câu cho cô ấy, nhiệm vụ hôm nay của cô ấy vẫn chưa hoàn thành, liền không hề do dự mà ôm eo bế cô ấy từ dưới đất lên.

Ngay khi cô ấy đang khóc lóc đau đớn và giãy dụa hết sức, đem cô ấy quay trở lại phòng ngủ lần nữa.

Mà lần này, anh ta đã thực sự rời đi.

Trước khi đi, anh ta còn khóa trái cửa!

Đọc truyện chữ Full