DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 5111

Chương 5111

Khi cô mở mắt ra lần nữa, cô đã nằm trong bệnh viện rồi.

Tuy nhiên, Tô Lam rất tinh ý nhận ra rằng sắc mặt của mấy người Quan Triều Viễn có gì đó không đúng.

Có lẽ là vì bản thân đã tiếp xúc với ngành này trong lĩnh vực điện ảnh và truyên hình, hoặc có thể là đã xem quá nhiều bộ phim tình cảm đẫm máu.

Trái tim Tô Lam bỗng chùng xuống, có một dự cảm chẳng lành dâng lên.

Chẳng lẽ cô đột ngột ngất xỉu vì bệnh nan y gì đó?

Cô không còn sống được bao lâu nữa, cho nên mấy người Quan Triều Viễn và Quan Triều Viễn mới có vẻ mặt bất an như vậy?

Tô Lam từ trước đến nay chưa bao giờ là người có thể giấu được suy nghĩ trong lòng, cô hoảng hốt ngồi bật dậy: “Ông xã, em đột nhiên ngất đi có phải là… em có phải là không còn nhiều thời gian nữa…”

Quan Triều Viễn vừa nhìn thấy bộ dạng sốt ruột đến sắp khóc của cô, liền biết rằng cái tật xấu hay nghĩ nhiều đó của cô chỉ e là lại phát tác rồi.

Anh vô cùng cạn lời bóp mũi Tô Lam: “Nghĩ lung tung cái gì vậy? Viện trưởng khi nấy đã kiểm tra cho em rồi, em có thể là…”

Quan Triều Viễn nói được một nửa, anh đột nhiên ngừng lại, mà đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mũi mình.

Tô Lam rõ ràng có thể nhìn ra được trong mắt anh hình như đem theo một chút ngượng ngùng, , có chút né tránh và có chút áy náy.

Có chuyện gì vậy?

Quan Triều Viễn chưa bao giờ thể hiện một biểu cảm rối như vậy trước mặt côi “Ông xã, anh có phải là đã làm gì có lỗi với em không?”

Tô Lam mở trí não của mình, đột nhiên nói ra một câu.

Quan Triều Viễn nhất thời đầu óc tối đen, ông cụ Quan ở bên cạnh thực sự là không thể nhìn tiếp được nữa.

Ông ấy chen vào, đẩy Quan Triều Viễn sang một bên, mỉm cười và nắm tay Tô Lam, vui vẻ nói: “Thăng nhóc xấu xa này, đây là chuyện vui vô cùng lớn, có gì mà ngại ngùng không dám nói! Cháu tránh ra, | cháu không nói thì để ông nói!”

“Tô Lam cô bé dễ thương, suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Cháu đấy! Là có thai rồi!”

“Gó thai … cái gì?!II”

Tô Lam hoàn toàn choáng váng.

Cô kinh ngạc quay đầu lại, liếc nhìn bác sĩ khoa cấp cứu đang đứng bên giường.

Chỉ thấy bác sĩ Bạch gật gật đầu: “Đúng vậy, bản báo cáo kết quả xét nghiệm máu vừa khi nãy đã có. Cô đã đang mang thai sáu tuần”“

“Trời đất!”

Tô Lam vô thức vươn tay sờ sờ bụng dưới của mình, cô có phần không dám tin, thấp giọng lẩm bẩm: “Trời ơi, em lại có thai rồi, em lại làm mẹ rồi?”

Lúc này trong đầu Tô Lam là một mớ hỗn loạn, dù sao thì cô cũng đã có ba đứa con rồi.

Vốn dĩ sau khi có ba đứa con, Tô Lam không có kế hoạch sinh thêm con.

Bây giờ đứa trẻ này lại đến bất ngờ như vậy, khiến cô nhất thời có chút lúng †úng.

Hiện tại độ tuổi này của cô, sinh hai đã xem như là cực hạn rồi.

Đọc truyện chữ Full