DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 5122

Chương 5122

Tô Lam bị anh trêu ghẹo, làm ra một tiếng “khì khì” liền bị trọc cười.

Cô vấn nép vào vòng của Quan Triều Viễn vô cùng ngoan ngoãn.

Nhìn lên môi anh vẫn còn vết máu chưa khô, nhất thời cô cảm thấy áy náy.

Đưa tay chạm nhẹ vào môi anh, đau khổ: “Ông xã, còn đau không? Xin lỗi, vừa rồi em quá xúc động nên đã không cẩn thận làm anh bị thương…”

Quan Triều Viễn khóe miệng khẽ co giật: “Rất kích thích.”

“Anh đấy, đừng có lúc nào cũng đùa cợt như vậy nữa, đáng ghét!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam đỏ bừng vì lời nói trêu chọc của anh, vội vàng thu tay lại.

Thực ra, trong lòng cô biết rất rõ Quan Triều Viễn cố tình nói những lời không đúng trọng tâm này ở đây chỉ để đánh lạc hướng sự chú ý của cô.

“Ông xã…”

Hai người đã hiểu thấu được mọi chuyện, hiểu lầm trước đó cũng đã được giải quyết.

Và cũng bởi vì một khúc mắc nhỏ này, nội tâm của Tô Lam càng trở nên kiên định.

“Sao vậy?”

“Nếu như vừa rồi không phải trải qua hiểu lầm này, em cũng không biết đứa nhỏ này có một vị trí quan trọng như vậy trong lòng em.”

“Vậy nên em vẫn muốn giữ lại đứa con này. Em nghĩ mình có thể chịu đựng được. Dù sao nó đến rồi cũng là duyên số. Trừ khi kết quả kiểm tra của bệnh viện nói với em rằng em không thể giữ lại đứa con này, nếu không em nhất định phải kiên trì tới cùng. “

Tô Lam ngẩng đầu lên, nhìn Quan Triều Viễn đôi mắt lấp lánh.

Quan Triều Viễn vừa dịu dàng vừa cưng chiều nhìn cô: “Em chắc chứ? Thực ra hai chúng ta còn trẻ, sau này vẫn có thể sinh thêm đứa thứ ba.”

Trước khi Tô Lam có thể nói ra những lời phản đối, một tiếng động nhẹ đột nhiên vang lên sau lưng.

Chỉ nghe thấy một âm thanh giòn giã, cánh cửa vốn đã được khóa chặt, lại bị người khác dùng khóa từ bên ngoài mở ra.

Người mở cửa không phải ai, mà là ông cụ Quan.

Ông cụ vừa mở cửa thì đã nghe câu: Chúng ta còn trẻ, sau này vẫn có thể sinh đứa thứ 3I Vốn tưởng rằng hai bọn họ bàn bạc ổn thỏa rồi.

Cuối cùng vân là cái thái độ cưng chiều Tô Lam của Quan Triều Viễn như thường ngày, chỉ cần Tô Lam khóc lóc, làm loạn, dọa nạt, căn bản không có chuyện gì mà Quan Triều Viễn không thể nhân nhượng.

Nhưng ai biết được vừa bước vào cửa liền nghe thấy Quan Triều Viễn dám ở đây nói ra câu mất trí đó.

Ông cụ Quan đột nhiên gầm lên giận dữ: “Thằng nhóc chết tiệt, mày đang nói cái gì vậy! Tô Lam không dễ dàng gì mới có thai, sao mày dám nói là mày muốn có đứa bé nữa hả? Mày vừa rồi trong bệnh viện có phải đã bàn bạc với trưởng khoa muốn để Tô Lam bỏ đứa bé đi không?”

Khi ông cụ Quan vừa nói câu này ra, khuôn mặt của ông cụ gần như tái xanh vì tức giận.

Ông lại vội vàng bắt đầu tìm kiếm mọi thứ xung quanh, cuối cùng rút dép ra khỏi chân mình, đập nó về phía Quan Triều Viễn: “Đồ khốn nạn! Nếu mày dám bắt Tô Lam bỏ đi đứa nhỏ, hôm nay tao sẽ không nhận mày là cháu trai nữa, tao…

tao phải đánh chết mày!”

Vừa nói xong, ông liền cầm chiếc dép trên chân còn lại của mình, đánh về phía Quan Triều Viễn!

Đọc truyện chữ Full