DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 960

Chương 960

Nghĩ đến lần này dù sao cũng là Cố Mặc Ngôn cứu mình, Trình Thư Nghi do dự một hồi, cuối cùng vẫn lên tiếng cảm ơn: “Cố Mặc Ngôn, cảm ơn anh cứu tôi lần này, nếu không thật sự không biết khi nào mọi người mới phát hiện ra tôi nữa.”

Cố Mặc Ngôn cúi đầu nhìn Trình Thư Nghi, nói: “Không cần khách sáo với anh, vừa nãy anh nói rồi, chuyện này là lỗi của anh, là anh không bảo vệ tốt cho em.”

“Chuyện này làm sao có thể trách anh được?” Trình Thư Nghi nghe anh nói vậy thì hơi cáu: “Đều tại tôi quá ngốc, tin người không nên tin.”

Nghĩ đến lời giễu cợt mình của Khưu Duyệt lúc trước, Trình Thư Nghi cảm thấy cực kỳ tức giận. Cô cũng thật ngu ngốc, biết rõ cô ta không ưa gì mình mà vẫn dễ dàng tin lời cô ta.

“Khi nào về đuổi việc Khưu Duyệt đi, người như vậy không thể giữ lại bên mình được.” Cố Mặc Ngôn nhẹ giọng nói, nhưng trong mắt lại đầy lạnh lùng.

Sau khi về anh nhất định phải bảo Dương Tùng Đức xử lý ổn thỏa vấn đề của Khưu Duyệt, đảm bảo sau này cô ta không bao giờ có bất kỳ cơ hội nào lại gân Trình Thư Nghi được nữa. Chuyện hôm nay xảy ra một lần là đủ rồi.

“Anh biết cô ta lừa tôi tới đó à?” Trình Thư Nghi ngạc nhiên hỏi.

“Anh tìm được cô ta trước khi tìm được em, cô ta nói hai người lạc nhau nhưng anh không tin, ép hỏi thì cô ta mới thừa nhận mình hại em và nói cho anh biết vị trí của em.”

Thì ra là vậy, Trình Thư Nghi hiểu ra: “Vậy lúc anh tới Hiểu Khiết đã về chưa? Em ấy không bị thương chứ?”

Cô gái này, bản thân đã bị thương thế này rồi mà vẫn còn tâm tư quan tâm người khác!

Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn không kìm được mà hơi giận, nhưng anh vẫn kiên nhẫn trả lời: ‘Không có việc gì, cô ấy vẫn ổn, chỉ là khi về lạc đường nên chậm trễ chút thôi.”

Nghe câu trả lời của Cố Mặc Ngôn, cuối cùng Trình Thư Nghi cũng yên tâm, Hiểu Khiết không sao là tốt rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ như trút được gánh nặng của Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn chợt nghĩ, có đôi khi anh thà cô ích kỷ một chút, nghĩ cho mình nhiều hơn một chút, đừng lúc nào cũng nghĩ đến người khác mà bỏ mặc bản thân mình. Nhưng nghĩ lại, ban đầu anh thích cô chẳng phải vì cô tốt bụng sao?

Cố Mặc Ngôn lắc đầu cười khổ, cảm thấy mâu thuẫn trong lòng thật vô lý.

Thấy Cố Mặc Ngôn như vậy, Trình Thư Nghi hơi khó hiểu: ‘Anh cười gì đấy!?”

“Không có gì.” Trả lời xong câu này, Cố Mặc Ngôn không nói thêm gì nữa, bước chân cũng tăng nhanh hơn. Điều quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng trở về, đưa Trình Thư Nghi đến bệnh viện điều trị.

Không lâu sau hai người đã trở về nơi cảm trại Mọi người nhìn từ xa thấy Trình Thư Nghi được Cố Mặc Ngôn bế về thì thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng không khỏi hóng hớt.

Lúc trước tổng biên tập còn gán ghép Ôn Nhã Linh và Cố Mặc.

Ngôn cùng đi lấy nước, nhưng bây giờ cô lại được anh bế công chúa trở về, quan hệ giữa hai người đúng là quá rối rằm, rốt cuộc hiện giờ tổng biên tập nhà họ có còn thích chồng trước của cô nữa không? Hai người sẽ tái hôn chứ?

Khi mọi người đang thầm suy đoán xem mối quan hệ giữa hai người là gì thì Hiểu Khiết lại tinh mắt phát hiện ra chân Trình Thư Nghi bị thương “Chị Thư Nghi!” Hiểu Khiết vội vàng chạy lên trước, sau khi nhìn rõ vết thương của Trình Thư Nghi thì nghẹn ngào nói: “Xin lỗi chị Thư Nghi, đều là lỗi của em, là em khiến chị bị thương.”

“Chị bị thương không liên quan đến em, đừng khóc nữa.” Trình Thư Nghi an ủi Hiểu Khiết, một tay cô kéo cánh tay Cố Mặc Ngôn ý bảo anh cho mình xuống. Nhưng Cố Mặc Ngôn lại như không hiểu, vẫn giữ nguyên tư thế bế cô.

Đọc truyện chữ Full