DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1663

Chương 1663

Trình Kiêu trước nay đều không phải người tốt gì, hai người này luôn nghĩ làm sao để giết anh, còn tham lam thành thói, muốn giữ anh lại, ép anh giao ra công pháp và đan phương!

Đáng chết!

Mạc Tu Võ lạnh lùng nói: “Tài năng không băng người, muốn giết thì chém, tùy cậu!”

Tam trưởng lão lại không có dũng khí lớn như vậy, sự thất bại vừa rồi của lão tổ nhà họ Mạc đã gây sốc đối với ông ta.

Tam trưởng lão trực tiếp quỳ xuống trước Trình Kiêu, khóc lóc cầu xin: “Đừng giết tôi, tôi nguyện ý đầu hàng!”

Mạc Tu Võ tức giận quát: “Ông, tiểu nhân vô sỉ!”

Trình Kiêu không chấp nhận sự đầu hàng của ông ta, cũng không động thủ giết Mạc Tu Võ, mà đột nhiên nhìn căn nhà với vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn nơi mà lão tổ nhà họ Mạc biến mất.

Một luồng khí tức khủng bố đột nhiên điên cuồng bốc lên từ dưới lòng đất.

Trên đất, vô số cây cỏ điên cuồng sinh trưởng, một cây cỏ nhỏ dài bằng ngón tay đột nhiên trong nháy mắt thì cao hơn nửa con người.

Nhưng những cây đại thụ chọc trời xum xuê ở xung quanh và cánh rừng đó, lại đang khô héo có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Trong nháy mắt, cây cối trong phương viên trăm mét vậy mà chết khô hết, một phiến lụi tàn, cây cối chết queo, giống như màu đông khắc nghiệt tới Dưới đất, giống như có một sinh mệnh mạnh mẽ đang thức tỉnh.

Trong căn nhà, lão tổ của nhà họ Mạc kéo cơ thể tàn phá đi ra.

Trình Kiêu mặt không cảm xúc, nghiêm giọng hỏi: “Ông đã làm gi?

Lão tổ của nhà họ Mạc cười với vẻ dữ tợn: “Tôi đã làm gì ư?”

“Cậu chắc đã cảm nhận được rồi nhỉ!”

“Không sai, tôi thả ra một con quái vật, một con quái vật bị phong ấn hàng ngàn năm.”

Mạc Tu Võ bỗng nhớ tới truyền thuyết nào đó, vẻ mặt kinh sợ kêu lên: “Lão tổ, ý của ngài là truyền thuyết là thật sao?!”

“Nơi này từng có một đại trận, dùng để phong ấn con yêu thú đó!”

Lão tổ của nhà họ Mạc đanh giọng cười nói: “Không sai, tôi là người canh giữ trận của đại trận đó! Đây cũng là lý do nhiều năm tôi không rời khỏi căn nhà này!”

Trình Kiêu cảm nhận được khí tức dần dần thức tỉnh, càng ngày càng mạnh ở dưới đất, sắc mặt anh trở nên nghiêm túc.

Khi anh được tam trưởng lão dẫn tới đây thì cảm nhận được môi trường ở đây không bình thường lắm.

Đặc biệt những cái cây đó, mọc cũng quá chi chít, giống như có người chuyên cung cấp linh lực thuộc tính mộc mạnh mẽ, giúp chúng sinh trưởng.

Còn nữa, vị trí của những cái cây này cũng rất kỳ lạ, giống như một hình tròn, bao vây căn nhà đó.

Nếu từ trên không nhìn xuống, rừng cây này chắc là có hình dạng bát quái cực lớn.

Tất cả điềm báo này đều nói rõ, nơi này từng là một đại trận.

Chỉ đáng tiếc, thời gian nhiều năm, đại trận đã bị cây cối sinh trưởng bao trùm, nhìn không ra hình dạng ban đầu nữa.

Hơn nữa đại trận này rất kỳ lạ, không giống đại trận hộ sơn, cũng không giống đại trận công kích.

Ngược lại giống một đại trận chuyên dùng để nhốt thứ gì đó.

Lão tổ của nhà họ Mạc cười găn nói: “Nó đang thức tỉnh, một nghìn năm rồi, nếu để nó nhìn thấy mặt trời thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

Đọc truyện chữ Full