DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1672

Chương 1672

“Đi, chúng ta đi lấy dược liệu, cứu chồng của cô.”

Tiểu Cúc mặt mày vui mừng, Trình Kiêu không có quên lời hứa đối với cô ta, cho dù anh có lực lượng rung chuyển trời đất thì sao chứ? Anh vẫn là anh hùng chịu vì hai người không liên quan, đắc tội loại thế lực khổng lồ như Dược Thần Cốc.

Trình Kiêu lần nữa quay lại đại điện của Dược Thần Cốc.

Mạc Trị Mệnh đã chuẩn bị xong dược liệu, đang đợi ở đại điện.

Ở bên cạnh là những trưởng lão bị Trình Kiêu đánh trọng thương và một cao tầng của Dược Thần Cốc.

Mạc Tri Mệnh mặt mày lạnh lùng, những trưởng lão và các cao tầng đó, người nào người nấy đều có vẻ mặt xấu hổ cúi đầu.

Rõ ràng những người này chắc vừa bị Mạc Tri Mệnh quở trách.

Khi Trình Kiêu dẫn Tiểu Cúc đi vào đại điện, Mạc Tri Mệnh đầu tiên là sững người, sau đó cúi người lạy Trình Kiêu.

“Mạc Tri Mệnh của Dược Thần Cốc, tham kiến Trình đại sư!”

Những người khác cũng cúi đầu theo, không ai dám thở mạnh.

Vừa rồi, tam trưởng lão dần Trình Kiêu đi tìm Mạc Tu Võ, mà Mạc Tu Võ lại là đi tìm cứu binh.

Mà bây giờ, chỉ có Trình Kiêu quay lại, Mạc Tu Võ và tam trưởng lão đều không quay lại.

Trong đó xảy ra chuyện gì, trong lòng những người này đã rất rõ.

Trong lòng Mạc Tri Mệnh cũng rất rõ, nhưng chuyện này là anh cả của ông ta tham lam trước, lỗi không phải ở Trình đại sư.

Tất cả đều là tự chuốc lấy, không liên quan tới Trình đại sư.

Sắc mặt của Trình Kiêu bình thản nhìn Mạc Tri Mệnh, anh biết đây là một vị luyện đan sư chân chính, cũng là 1 thiên tài luyện đan.

Trước đó, anh từng tha cho Mạc Tri Mệnh một lần, nhưng lần này sợ rằng Mạc Tri Mệnh cũng không thể giữ lại.

Trình Kiêu từ từ đi vào đại điện, ánh mắt bình thản nhìn Mạc Tri Mệnh: ‘Anh cả của ông và tam trưởng lão và cả lão Mạc chết hết rồi, nhưng không phải tôi giết.”

Trình Kiêu không giải thích quá trình chiến đấu, anh cũng khinh thường không giải thích.

Nói xong câu này, Trình Kiêu yên lặng nhìn Mạc Tri Mệnh, xem phản ứng của ông ta.

Sắc mặt của Mạc Tri Mệnh sa sầm, có chút bi thương, nhưng cũng chỉ có chút bi thương.

“Trình đại sư, vừa rồi nghe bọn họ nói ra thân phận của cậu thì tôi đã đoán được kết cục của anh cả tôi. Chuyện này đều là do sự tham lam của anh ấy mà ra, cậu không giết anh ấy đã chí tình chí nghĩa rồi.”

“Sự tồn tại của lão tổ, tôi cũng biết. Thật không ngờ, anh cả của tôi vì đối phó cậu, vậy mà đánh thức cả lão tổ.”

Trình Kiêu nhìn Mạc Tri Mệnh, anh phát hiện biểu cảm của Mạc Tri Mệnh không giống đang diễn.

Xem ra ông ta thật sự không oán hện về cái chết của Mạc Tu Võ và lão tổ của nhà họ Mạc.

Trình Kiêu nghiêm túc nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: “Tôi nói không giết bọn họ, ông tin sao?”

Mạc Trị Mệnh sững người, cười khổ nói: “Với thực lực của cậu, cần nói dối sao?”

Trình Kiêu không nói chuyện nữa, anh nhìn những dược liệu ở đăng sau Mạc Tri Mệnh.

Mạc Tri Mệnh vội vàng nói: “Những cái này đều là dược liệu mà cậu cần, tôi đã chuẩn bị xong rồi.”

Đọc truyện chữ Full