DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1676

Chương 1676

Trình Kiêu thấy Tiểu Phong tỉnh táo trở lại, anh hờ hững nói: “Đời người không có thập toàn thập mỹ, trân trọng người trước mắt mới là quan trọng nhất.”

“Khoảng thời gian này, anh chắc nhìn thấy sự bỏ ra của người bên cạnh, tin rằng con đường sau này anh đã biết đi như nào.”

Tiểu Phong nhìn Tiểu Cúc ở bên cạnh, vẻ mặt rất cảm khái: “Phải, tôi đã như này rồi, cô ấy cũng không từ bỏ tôi mà đi. Có được người vợ như này, người chồng còn cầu gì nữa?”

“Cảm ơn anh, con đường sau này chúng tôi dắt tay nhau cùng đi.

Tin răng chúng tôi sẽ hạnh phúc.”

Vốn Trình Kiêu định để lại ít tiền cho bọn họ, nhưng Trình Kiêu suy nghĩ một lát, cuối cùng Trình Kiêu không có làm như vậy.

Trình Kiêu không để lại cái gì cho bọn họ cả, có lúc, không lao động mà có được là cách nhanh nhất hủy hoại một con người Tất cả đều cần dựa theo đôi tay của bọn họ đi kiếm, mới biết trân trọng hạnh phúc không dễ dàng có được này.

Giống như căn nhà bạn phấn đấu mười năm cuối cùng cũng mua được và căn nhà người khác mua cho bạn. Tuy cùng là một căn nhà, nhưng tâm trạng lại khác nhau một trời một vực Trình Kiêu nhận một lạy của hai vợ chồng Tiểu Phong và Tiểu Cúc.

Sau đó, anh rời đi, quay về thủ đô.

Thời gian ba ngày, sắp trôi qua hai ngày, ngày mai chính là ngày cuối cùng trong quân lệnh trạng của Trình Kiêu.

Trình Kiêu ngồi tàu cao tốc quay về thủ đô, Hồng Sơn Hà lại tới chỗ ở của đại tộc trưởng.

Đại tộc trưởng đang đọc sách bị cắt ngang, thấy Hồng Sơn Hà mặt mày phấn khởi thì không nhịn được lộ ra vui mừng, đại tộc trưởng khẽ mỉm cười: “Hồng lão, xem ra trong lòng ông có chuyện mừng.”

Hồng Sơn Hà cười ha hả nói: “Xem ra không cái gì qua mắt được đại tộc trưởng”

“Mời Hồng lão ngồi!” Đại tộc trưởng nói.

Hồng Sơn Hà cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi ở đối diện đại tộc trưởng.

“Nói đi, chuyện gì khiến Hồng lão vui như vậy?” Đại tộc trưởng khế mỉm cười hỏi, sắc mặt bình thản khiến người khác nhìn không ra suy nghĩ trong lòng.

Hồng Sơn Hà nói: “Các đội viên của đội đặc chiến Thanh Long vì tu luyện công pháp tên nhóc đó sửa đổi, xảy ra chút vấn đề nhỏ.

Tên nhóc đó vậy mà to mồm nói trong ba ngày giải quyết vấn đề trên người của các đội viên đội đặc chiến Thanh Long, hơn nữa tôi đã hạ quân lệnh trạng.”

“Bây giờ, ngày thứ hai sắp qua đi rồi, cậu ta chắc chắn sẽ thất hẹn. Tới lúc đó, tên nhóc này sẽ có điểm yếu lọt vào tay tôi, cậu ta sau này chỉ có hể ngoan ngoãn nghe lời.”

Đại tộc trưởng cười mà không nói: “Tôi cảm thấy ông đừng đưa ra kết luận dễ dàng, vẫn là sau ngày thứ ba rồi nói, ngộ nhỡ ngày mai cậu ta trở về thì sao?”

Hồng Sơn Hà quả quyết nói: “Chuyện này không thể! Cho dù ngày mai cậu ta có thể quay về cũng tuyệt đối không thể giải quyết được vấn đề trên người đội viên đội chiến Thanh Long. Đó chính là tác dụng phụ do tu luyện công pháp mang lại, đâu thể giải quyết dễ dàng thế được?”

Đại tộc trưởng cười nói: “Ngộ nhỡ cậu ta giải quyết được thì sao?”

Hồng Sơn Hà chợt sững người, sau đó cười ha hả nói: “Nếu cậu ta có thể giải quyết, vậy không phải càng tốt hay sao? Chứng minh lúc đầu chúng ta mạo nguy hiếm sẽ xé mặt với bốn đại thế gia siêu cấp, bảo vệ cậu ta, là quyết định chính xác nhất!”

Đọc truyện chữ Full