DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 984

Chương 984

“Nhận điện thoại đi mà Thư Nghi, mau nhận điện thoại đi!” Nghe điện thoại không ngừng vang lên giọng nữ nói “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”, Tô Ninh Kiều sốt ruột đến rơi nước mắt.

Tô Thư Nghi cứ mãi không nhận điện thoại, chẳng biết có phải đã gặp chuyện gì không?

Nghĩ đến đây, Tô Ninh Kiều suy sụp đến nỗi không chống đỡ nổi, bà ôm lấy điện thoại òa khóc: “Thư Nghi, mẹ xin lỗi, đều là lỗi của mẹ, là mẹ có lỗi với con, con đừng gặp chuyện gì nha con! Mẹ xin lỗi, đều tại mẹ, tại mẹ năm đó tạo nghiệp!”

Ở nơi khác, trên xe, thấy Tô Thư Nghi không ngừng kéo quần áo, cuối cùng Hà Kim Minh cũng thấy có gì đấy không đúng: “Thư Nghi, em sao thế? Nóng lắm à?”

“Ừm” Tô Thư Nghi mê mang gật gật đầu, chỉ thấy trong người như có một ngọn lửa hun tâm trí cô đến mơ hồ: “Hình như là sốt rồi, người tôi nóng lắm.”

Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, Hà Kim Minh vội dừng động tác bật máy lạnh, nếu bị sốt thật thì không thể chịu thêm khí lạnh nữa.

Một tay Hà Kim Minh cầm vô lăng, tay còn lại sờ trán Tô Thư Nghi. Thấy trên tay nóng ran, trong lòng Hà Kim Minh bỗng hoảng hốt.

“Thư Nghi, hình như em sốt rồi, cố chịu một chút, anh đưa em về nhà kiếm bác sĩ ngay.” Nói rồi, Hà Kim Minh lập tức tăng tốc, xe chạy nhanh về phía nhà họ Trình.

Lúc Hà Kim Minh sờ trán cô, Tô Thư Nghi cảm thấy hơi lạnh truyền đến trên người, cảm giác nóng đến khó chịu trong người cũng hòa hoãn không ít, thoải mái đến mức cô suýt thì kêu thành tiếng, muốn anh ta chạm vào mình nhiều hơn, để cô bớt khó chịu.

Nhận ra suy nghĩ trong lòng mình, Tô Thư Nghi cố gắng kiềm chế, không được, không được như vậy! Sao mình lại nghĩ như vậy!

Tô Thư Nghi cố gắng lắc đầu để gạt tay Hà Kim Minh ra, nhưng cô lại nhận ra cả người mình từ trên xuống dưới không có chút sức lực nào, may mà Hà Kim Minh đã nhanh chóng lấy tay ra Nhưng khi cảm giác mát lạnh trên trán biến mất, Tô Thư Nghi thấy ngọn lửa trong người mình lại bùng cháy, cô muốn… cô muốn gì cô cũng không biết, cô chỉ biết cô rất khó chịu, khiến cô muốn kêu thành tiếng, muốn ôm lấy gì đó.

Dựa vào chút tỉnh táo còn sót lại trong ý thức, Tô Thư Nghi cắn chặt môi, Hà Kim Minh vẫn đang ở đây, cô tuyệt đối không thể mất khống chế, nhưng rốt cuộc cô bị làm sao thế này? Bị sốt thì cũng không nên có cảm giác thế này chứ.

Xe chạy như bay cả đường, lúc đến cửa nhà họ Trình, cuối cùng Hà Kim Minh mới thở phào một hơi: “Thư Nghi, đến nhà rồi, anh tìm bác sĩ đến cho em ngay đây.”

Nói rồi, Hà Kim Minh quay đầu muốn đỡ Tô Thư Nghi dậy, nhưng lúc nhìn thấy cô, anh ta lại sợ hết hồn. Vừa rồi anh ta chỉ vội quay về chứ không quan sát kỹ Tô Thư Nghi, sao cô lại sốt thành thế này rồi?

Chỉ thấy phần da Tô Thư Nghi lộ ra đỏ ửng bất thường, từng giọt mồ hôi lớn chảy dài trên trán, ánh mắt mê mang, vừa nhìn đã thấy ý thức không quá tỉnh táo.

Hà Kim Minh vội xuống xe rồi mở cửa, dìu Tô Thư Nghi xuống xe: “Thư Nghi, em không sao chứ? Giờ em thấy sao rồi?”

Bên tai Tô Thư Nghĩ vang lên tiếng ong ong, hình như có người đang nói chuyện với mình, nhưng anh ta nói gì vậy, sao cô không nghe rõ nhỉ?

Tô Thư Nghi hé mắt, cố gắng nhìn rõ người trước mặt, lại nhận ra mình chỉ nhìn thấy một cái bóng lắc lư trước mặt, nhìn sao cũng không rõ nổi, hơn nữa, người này mát quá, thoải mái quá.

Thấy Tô Thư Nghi mê man nhìn mình, đến đứng cũng không vững, Hà Kim Minh cũng không biết cô có nghe thấy mình đang nói gì không.

Nhưng giờ anh ta cũng không nghĩ được nhiều đến vậy nữa, nhanh chóng tìm bác sĩ đến khám cho Tô Thư Nghi mới là chuyện quan trọng. Sốt nặng quá, không sốt đến hỏng đầu đấy chứ?

Hà Kim Minh bế Tô Thư Nghi dậy, chạy nhanh đến trước cửa nhà họ Trình: “Có ai không? Mau mở cửa ra, có ai không!”

Hà Kim Minh lớn tiếng gọi cửa, rất nhanh đã có người giúp việc trong nhà chạy ra. Thấy dáng vẻ của cô chủ nhà mình, dì giúp.

việc cũng luống cuống: “Cô chủ, cô chủ làm sao vậy?”

“Thư Nghi bị sốt rồi, hình như sốt nặng lắm, tôi đưa cô ấy về phòng trước, bà mau đi tìm bác sĩ đi!” Hà Kim Minh vội ra lệnh cho người giúp việc.

“Xin hỏi cậu đây là?” Nghe thấy lời Hà Kim Minh nói, người giúp việc không hành động ngay, dù sao bà ấy cũng không quen Hà Kim Minh, cứ để cô chủ ở với người này liệu có sao không?

“Tôi là bạn của Thư Nghi, bà yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không hại cô ấy, nếu không tôi cũng sẽ không đưa cô ấy về nhà như này.”

Đọc truyện chữ Full