DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 999

Chương 999

Nghe câu này của Trình Thu Uyển, Trình Thư Nghi không khỏi cảm thấy nực cười.

“Trình Thu Uyển, tôi còn tưởng cô không biết hai chữ phạm pháp.

viết như thế nào chứ, thì ra cô cũng biết à. Vậy những chuyện cô làm với tôi trước đây được coi là gì? Bây giờ cô nói với tôi những điều này mà không thấy nực cười à? Chuyện năm đó rốt cuộc là sao? Rốt cuộc cô có nói không!”

*Vụ bắt cóc đó không liên quan đến tôi, tôi không biết cô đang nói gì cả.” Trình Thu Uyển vẫn cương quyết không chịu nói, cô ta không thể nói được, nói ra thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Thấy Trình Thu Uyển không chịu thừa nhận, Trình Thư Nghi cũng không hỏi tiếp nữa, đi đến bên cô ta bắt đầu cởi quần áo của cô †a.

Nếu cô ta không chịu chủ động nói thì cô sẽ nghĩ cách uy hiếp cô †a, cô không tin không cạy được miệng cô ta ra.

Trình Thu Uyển hoảng sợ trước hành động đột ngột của Trình Thư Nghi, ngây ra một lúc rồi bắt đầu liều mạng giấy giụa, nhưng người cô ta thực sự không có chút sức nào hết, chỉ có thể để Trình Thư Nghi làm gì thì làm.

*Trình Thư Nghi, mày cởi quần áo tao làm gì? Tránh ra, cút đi!

Con khốn nạn, cút đi! Mày đừng động vào tao!” Trơ mắt nhìn quần áo mình lần lượt bị cởi ra, cảm xúc của Trình Thu Uyển gần như sụp đổ, cô ta khóc lóc hét lên với Trình Thư Nghi.

Trình Thư Nghi phớt lờ tiếng mắng mỏ của Trình Thu Uyển, cô cởi nốt món đồ cuối cùng trên người Trình Thu Uyển, sau đó lấy điện thoại ra, bắt đầu chụp hình cô ta.

Nhận ra mục đích của Trình Thư Nghi, Trình Thu Uyển như phát điên: “Trình Thư Nghi, mày dừng lại ngay! Đồ xấu xa, mày muốn làm gì hả! Đồ không biết xấu hổ, đồ khốn nạn! Mau xoá ảnh đi cho tao, không được chụp nữa, dừng lại cho tao!”

Sau khi chụp hơn chục bức, Trình Thư Nghi buông điện thoại xuống, nhìn Trình Thu Uyển lạnh lùng chế giễu: “Không phải vừa nãy cô còn nói không tha cho tôi ư? Bây giờ biết sợ rồi à?”

“Trình Thư Nghi, mày không phải người!” Trình Thu Uyển nước.

mắt giàn giụa: “Sao mày có thể làm chuyện này chứ? Sao mày dám làm chuyện này với tao!”

“Năm đó cô dám tìm ăn mày đến sỉ nhục tôi, bây giờ tôi chỉ chụp cô vài bức thôi, tôi có gì không dám làm chứ!” Trình Thư Nghi nghiêm nghị nói, trên mặt đầy vẻ căm hận, như hai người hoàn toàn khác với ngày thường.

Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng sự việc năm ấy vẫn luôn là nỗi đau trong lòng cô, hình ảnh người ăn xin hôi hám đó từng bước tới gần mình, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên. Chỉ cần nhớ lại lúc đó mình bị bao vây, quần áo bị xé rách là cô lại ước được băm vằm Trình Thu Uyển ra thành ngàn mảnh.

“Vừa nãy khi tôi cởi quần áo của cô để chụp ảnh, cô cảm thấy thế nào? Đau đớn? Tuyệt vọng?” Trình Thư Nghi cúi xuống hỏi Trình Thu Uyển với ánh mắt thù hận: “Nhưng thế này có là gì, cảm giác.

của tôi khi xưa còn đau đớn hơn cô gấp trăm lần nghìn lần!”

“Khi ấy tôi bị sỉ nhục, còn cô cầm máy ảnh đứng bên cạnh chụp, đáng lẽ cô nên nghĩ đến thiên đạo luân hồi, nhân quả báo ứng, sẽ có ngày báo ứng tìm đến với côi”

“Mày đáng đời, năm đó là mày đáng đời!” Lúc này trong lòng.

Trình Thu Uyển cực kỳ hận Trình Thư Nghi, chỉ hận năm đó không giết chết cô: “Trình Thư Nghi, mày sẽ không được chết tử tế đâu, tao sẽ không tha cho mày, không bao giờ! Năm xưa tao nên giết mày ngay mới phải, mày đáng chết, đáng chết!”

Nghe thấy Trình Thu Uyển vẫn chửi mảng nguyền rủa mình, lần đầu tiên Trình Thư Nghi có xúc động muốn tát người. Năm xưa cô ta làm chuyện như vậy với mình mà sao cô ta vẫn không hề thấy hối lỗi chút nào chứ?

Đọc truyện chữ Full