DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 595: C595: Tô thi hàm lần đầu tiên đi chợ trời

Bây giờ Tân Quyên còn dám tới, bà biết người mà bên kia muốn hướng tới là Lãng Lãng nhà bọn họ. Nếu thật sự muốn xin lỗi hàn gần mối quan hệ, tại sao phải đợi đến bây giờ Tân Lãng về nhà ăn Tết mới đến?

Nửa năm nay mấy tháng cũng không thấy bà ta đến nhà xin lỗi?

Bà Tân sắc mặt lạnh lùng, Tần Mai cùng Tần Như ở bên cạnh vỗ vai an ủi bà.

“Đừng nóng giận, lần này Tiểu Viễn sẽ xử lý tốt thôi, em phải tin tưởng chồng em chứ” Tân Mai nói.

Ở dưới lầu, Ông Tân cầm điện thoại nói: "Tần Quyên, trên pháp luật chúng ta đã không còn mối quan hệ nào nửa. Nếu hiện tại nhà các người không rời đi thì tôi sẽ gọi cảnh sát, đến lúc đó để cảnh sát đến đưa các người đi."

Nói xong, Ông Tân giả vờ định gọi cảnh sát, nhưng lúc đầu Tân Quyên không tin, nhưng Ông Tần ở trước mặt họ đã trực tiếp bấm số 110. Tân Quyên thấy vậy thì cùng chồng con bỏ đi.

Ông Tần dùng sức đóng mạnh cửa, xoay người trở vào nhà.


Tần Mai nói: "Nhìn xem, Tiểu Tĩnh, chị đã nói Tiểu Viễn có thể xử lý được mà. Tân Quyên như vậy có giận cũng không đáng. Hôm nay là một ngày tốt lành, chúng ta đừng vì điều này làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình”

Khi Ông Tần đề nghị cắt đứt quan hệ họ hàng với ăn Quyên thì cũng đã nói với Tần Mai và Tần Như. Dù sao thì họ cũng là anh em một nhà, chuyện này cần phải thảo luận.

Tân Mai và Tăn Như ban đầu rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến những gì Tân Quyên đã làm, họ cũng lựa chọn ủng hộ Tân Viễn.

Mấy năm nay, không phải Tân Quyên không bắt nạt bọn họ, mà là bọn họ đều là gia đinh bình thường nên Tân Quyên cũng không chiếm được lợi ích gì từ bọn họ. Cho nên mới không xảy ra nhiều xung đột, nhưng bọn họ đều biết quá rõ Tân Quyên là con người thế nào.

Ông Tần trở lại lầu hai, Bà Tần từ trong bếp đi ra, đưa cho ông ấy một ly nước, khi hai người nhìn nhau, Bà Tần nhẹ nhàng cười.

Sau bao nhiêu năm, thái độ của chồng bà đối với Tần Quyên cuối cùng cũng cứng rắn lên rồi.

Náo nhiệt qua hết ngày tiễn ông Táo, đêm giao thừa cũng sắp đến. Ngày 27 tháng Chạp thành phố Thiệu có buổi họp chợ rất lớn hãng năm (còn gọi là chợ trời), một ngày này mọi người đều có thể ở trong buổi họp chợ này mà mua đủ thứ đồ tết, hầu như là cái gì ở đây cũng có thể mua.

Tô Thi Hàm cho tới bây giờ còn chưa từng đi họp chợ như thế này, lúc này được nghe nói tới thì trong lòng cô vô cùng chờ mong.

Bà Tần thấy con dâu ánh mắt đều sáng lên như vậy thì bèn nói: "Lãng Lãng! Tham gia họp chợ thế này có quá nhiều người, năm nay mẹ và cha con sẽ không đi. Hay là con dẫn theo Thi Hàm đi mua sắm đồ tết đi, để hai vợ chồng già mẹ ở nhà hưởng phúc cùng giúp. các con trông cháu nữa”

Tân Lãng gật đầu, nói: "Được ạ! Vậy để con cùng Thi Hàm đi mua sắm tết.”

Sáng hôm sau, Tô Thi Hàm vui vẻ phấn chấn thay quần áo xong định cùng Tần Lãng đi ra ngoài.

Tân Lãng đánh giá cô từ trên xuống dưới một cái, sau đó lấy khăn quàng cổ và mũ mang lên cho cô.


Tô Thi Hàm nói: "Em không lạnh."

Tân Lãng giúp cô mang mũ xong, lại buộc khăn quàng cổ cho cô rồi nói: "Không lạnh cũng phải mang theo, đội mũ thế này sẽ dễ nhận thấy, anh sợ lát nữa chúng ta sẽ đi lạc. Nếu mà đội mũ thế này thì rất dễ tìm thấy. Tô Thi Hàm nghe xong cười hỏi: “Tần Lãng, đi chợ thôi có cần làm quá lên như vậy hay không?”

Tân Lãng gật gật đầu đáp: "Ừm! Ở đó có rất nhiều người, kỳ thật đã mấy năm rồi anh chưa từng đi qua đó. Hồi học cấp 2 anh có đi qua đó một lần, lần đó anh đi cùng cha mẹ nhưng không may bị lạc. Thế là anh phải một mình trở lại cổng ra vào đợi họ, ở trong gió rét đợi mất mấy tiếng đồng hồ.”

“Lâu như vậy sao? Cha mẹ phát hiện anh lạc mất, chẳng lẽ không lập tức đi tìm hay sao?" Tô Thi Hàm hỏi.

Tân Lãng nói: "Đúng vậy! Con trai bị mất, họ nào còn tâm tình mua đồ chứ? Lúc đầu anh cũng cho rằng cha mẹ mua xong đồ thì mới đi ra, kết quả khi nhìn thấy bọn họ thì hai tay trống trơn. Hỏi ra thì mới biết được là họ vì kiếm anh nên đã đi khắp nơi trong đám người, chen chúc xô đẩy khắp nơi cuối cùng không tìm được anh. Cho nên cha mẹ mới quyết định đi ra ngoài cổng để tìm”

Các site khác đang và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

'Tô Thi Hàm nghe được thì cười ha hả: "Cái này có phải là anh làm quá lên không? Nếu vậy lát nữa anh phải nắm chặt tay em đấy, bằng không hai chúng ta đi lạc thì tìm lại cũng phải rất lâu, như vậy sẽ không còn thời gian để mua đồ tết nữa."

Tân Lãng cười gật đầu, hắn cũng không nói cho vợ biết là bây giờ đã có điện thoại di động thì sẽ không xảy ra tình trạng như vậy nữa.


Lúc ấy sở dĩ hẳn phải trở lại cửa chờ cha mẹ, chính là bởi vì học cấp 2 không thể sử dụng điện thoại di động.

Hiện tại cầm điện thoại di động trong tay, coi như là đi lạc thì cũng có thể rất nhanh tìm được đối phương.

Đi tới cửa chợ, bãi đỗ xe bên ngoài hầu như đều đầy xe, phía trước Tân Lãng còn có mấy chiếc xe đang đi dạo tìm chỗ đậu xe. Tiếp đó phát hiện góc phía đông vẫn còn có chỗ đậu xe, nhưng vị trí đỗ không được tốt lảm, khoảng cách giữa hai bên xe lại nhỏ, muốn đỗ vào thật sự là quá khó khăn.

Một số chiếc xe dừng lại khi đi ngang qua chỗ đó và sau đó đành phải bỏ cuộc.

Phía trước Tân Lãng còn có một chiếc xe hơi, chiều dài ngắn hơn xe của Tần Lãng. Người này thử vài cái, trán đều đổ mồ hôi. Nhìn phía sau xếp hàng bảy tám chiếc xe, hẳn đành phải buông tha lái xe đi ra chỗ khác.

Hắn còn chưa lái đi xa, đã nhìn thấy chiếc xe bảy chỗ phía sau lại cố gắng đưa xe tới gần chỗ đậu xe nhỏ kia

Tài xế cười nhạo một tiếng, nói: "Nghĩ cái gì đây? Xe của tôi còn không thể đậu vừa, xe 7 chỗ như vậy làm sao đỗ vào được, người trẻ tuổi bây giờ đúng là quá tự tin rồi”


Đọc truyện chữ Full