DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1688

Chương 1688

Trình Kiêu nói: “Nước sinh mệnh chủ yếu là vì tạo phúc cho dân Á tộc, đây là lời hứa của tôi đối với vị anh hùng đó. Còn những người ngoài Á tộc, tôi không có tâm tư quan tâm.”

“Vậy thật sự thì quá đáng tiếc.” Mã Tài thầm thở dài trong lòng, nếu nước sinh mệnh có thể khai thác ở thị trường nước ngoài, lợi nhuận lúc đó có thể sẽ cao hơn bây giờ hàng trăm lần.

Bởi vì Trình Kiêu ở trong nước luôn đè giá, là vì anh không cần tiền, chỉ hy vọng có thể khiến cho vạn dân của Á tộc giảm bớt sự hành hạ đau khổ.

Nhưng đối với nước ngoài, nó là quan hệ lợi ích đơn giản, lúc đó giá của nước sinh mệnh sẽ cao hơn Á tộc gấp trăm lần.

Hơn nữa cho dù cao hơn trăm lần, giá này vẫn không tính là quá đắt.

Giống như mấy chục năm trước, thuốc chữa trị bệnh bạch cầu như nhau, những thương nhân nước ngoài đó đẩy giá thuốc ở Á tộc lên một con số trên trời.

Dẫn tới rất nhiều bệnh nhân của Á tộc, bởi vì uống thuốc mà khuynh gia bại sản.

Nếu bán cho nước ngoài, Mã Tài có lòng tin, trong thời gian một năm sẽ khiến Trình Kiêu trở thành người giàu nhất thế giới.

Trình Kiêu đứng dậy: “Tôi đi trước đây.”

“Tôi tiễn cậu!” Mã Tài nói.

Hôm đó, Trình Kiêu ngồi tàu cao tốc tới tỉnh Phúc.

Ở trạm xa lúc hơn 9 giờ tối, Trình Kiêu không dừng lại, anh trả giá cao bao chiếc xe, tới 1 giờ sáng thì tới nhà của Dương Thiên Hữu.

Trình Kiêu gọi điện cho Dương Thiên Hữu, Dương Thiên Hữu ở cửa của Đơn Nguyên Lâu đón Trình Kiêu.

Thấy đôi mắt gấu trúc đó của Dương Thiên Hữu, đoán chắc anh ta căn bản không ngủ.

“Nhanh như vậy đã tới rồi! Tôi tưởng cậu như nào thì cũng phải ngày mai mới tới.” Nhìn thấy Trình Kiêu, Dương Thiên Hữu mừng rỡ nói.

Trình Kiêu không nói chuyện, nhìn Dương Thiên Hữu cả người gầy đi một vòng, sắc mặt có hơi nghiêm nghị.

Nhìn dáng vẻ của Dương Thiên Hữu, rõ ràng khoảng thời gian này, trai qua rất nhiều chuyện khó thể chịu đựng, nếu không với tính cạch được chăng hay chớ đó của anh ta, tuyệt đối sẽ không mệt mỏi thành cái bộ dạng này.

Trình Kiêu đi theo Dương Thiên Hữu đi thang máy, đi vào nhà của Dương Thiên Hữu.

Một căn nhà ba phòng rất bình thường, trang trí đơn giản, giống như ở Á tộc có rất nhiều gia tộc bình thường.

“Tùy ý ngồi đi, trong nhà không có ai, chỉ có tôi ở nhà.” Dương Thiên Hữu rót trà cho Trình Kiêu, vừa nói.

Trình Kiêu ngồi xuống sô pha, hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Chuyện này nói ra thì dài. Vẫn phải bắt đầu nói từ nghề nghiệp tổ truyền của nhà chúng tôi”

Dương Thiên Hữu cầm ly trà, đi tới đối điện Trình Kiêu, để ly trà xuống bàn trà.

Dương Thiên Hữu nhìn Trình Kiêu, ngập ngừng muốn nói lại thôi, giống như có hơi ngại mở miệng.

Trình Kiêu hiểu, anh ta chắc chắn là vì nguồn gốc gia học của mình mà lo lắng bị Trình Kiêu cười chê.

“Nguồn gốc gia học của nhà các cậu có liên quan tới huyền học nhỉ!” Trình Kiêu chủ động hỏi.

Dương Thiên Hữu chợt kinh ngạc: “Sao cậu biết?”

Trình Kiêu khế mỉm cười: “Vừa khéo tôi từng gặp một vị cao nhân, đã giảng cho tôi về huyền học.”

 

Đọc truyện chữ Full