DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 1013

Chương 1013

“Mẹ có biết cô ta bỏ thuốc gì không?” Trình Thư Nghi tức giận lớn tiếng: “Mẹ chỉ sợ con trả thù cô ta, nhưng mẹ có nghĩ con sẽ xảy.

ra chuyện gì không? Nếu Cố Mặc Ngôn không đưa con đến bệnh viện kịp, mẹ biết có thể con sẽ… sẽ…”

Trình Thư Nghi nghẹn lời, nước mắt bất ngờ tuôn trào. Hết lần này đến lần khác, Tô Ninh Kiều đã chọn hi sinh cô, bao che cho.

Trình Thu Uyển. Cho dù cô không phải con ruột của bà, nhưng bà vẫn là người ngày ngày nhìn cô lớn lên, vậy mà trong lòng bà lại chẳng hề quan tâm tới cô?

Tô Ninh Kiều nghe Trình Thư Nghi nói thế, cảm giác tội lỗi chồng chất trong lòng, đến nỗi bắt đầu vừa cúi lạy cô vừa khóc lóc: “Mẹ: có lỗi với con, Thư Nghi à, tất cả đêu tại mẹ, con cứ trách mẹ đi, muốn làm gì mẹ cũng được, nhưng con có thể khoan dung độ lượng, tha cho Thu Uyển được không con?”

Trình Thư Nghi cúi đầu nhìn mái tóc hoa râm của Tô Ninh Kiều, nước mắt chảy càng thêm nhiều hơn, vội cúi xuống ngăn lại động tác của bà, dồn sức đỡ bà dậy.

Nhưng Tô Ninh Kiều dù thế nào cũng không chịu đứng dậy: “Thư Nghi, con đồng ý với mẹ, tha thứ cho Thu Uyển nhé con. Con không chịu thì mẹ không đứng dậy. Mẹ quỳ tới khi nào con đồng ý mới thôi.”

Cố Mặc Ngôn bên cạnh thấy vậy bèn tới giúp, chuyện này thật sự không ra thể thống gì nữa rồi.

Tô Ninh Kiều thấy Trình Thư Nghi chỉ biết khóc lóc đỡ mình dậy.

mà mãi không chịu nói tha thứ cho Trình Thu Uyển, thế là bà quay sang khẩn cầu Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, cậu giúp tôi khuyên Thư Nghi đi, khuyên nó tha thứ cho Thu Uyển được không?”

“Bác à, chuyện này rất phức tạp, cháu và Thư Nghi rất khó có thể tha thứ cho Trình Thu Uyển, bác đứng lên trước đi đã.” Cố Mặc: Ngôn vừa kéo Tô Ninh Kiều lên vừa nói: “Bác đứng lên rồi chúng †a từ từ nói.”

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn không chịu giúp đỡ, Tô Ninh Kiều càng quỳ sụp xuống mặt đất, nhất quyết không đứng dậy: “Xin hai người thương xót buông tha con bé đi, tôi sẽ coi chừng con bé thật cẩn thận, sẽ không để con bé xen vào giữa hai người nữa.

Hai người cứ sống cuộc sống của mình, không truy cứu sai lầm của con bé nữa được không?”

Cố Mặc Ngôn và Trình Thư Nghi nghe thế thì im lặng, sức lực trên tay càng mạnh hơn, cố gắng nâng Tô Ninh Kiều đứng dậy, bọn họ không thể cứ thế dễ dàng tha thứ hết những việc mà Trình Thu Uyển đã làm bao năm nay được.

Cuối cùng hai người cũng kéo được Tô Ninh Kiều, dìu bà ngồi xuống ghế sô pha, nhưng bà vẫn không từ bỏ hy vọng, tha thiết cầu xin sự tha thứ từ họ.

Trình Thu Uyển thấy tình huống trước mặt thì không khỏi lo sợ.

Tô Ninh Kiều đã cầu xin cho mình tới mức này rồi mà họ vẫn không chút mủi lòng, xem ra đã kiên quyết không tha cho mình rồi Trình Thu Uyển nghĩ đến những hậu quả mình sẽ phải gánh, càng nghĩ càng thấy sợ. Lẽ nào cô ta sẽ phải rước lấy kết cục như Cố Thành Vũ sao? Không, cô ta không muốn thết Cô ta hốt hoảng chớp mắt lia lịa, trong đầu Trình Thu Uyển nhanh chóng nghĩ cách thoát thân.

Tô Ninh Kiều ngồi bên ghế sô pha, nước mắt bà rơi lã chã, không ngừng cầu xin. Trình Thư Nghi đang không biết phải làm gì thì đột nhiên nghe thấy Hà Kim Minh hét lớn: “Cô làm gì vậy Trình Thu Uyển!”

Nghe thấy tiếng hét thất thanh của Hà Kim Minh, ba người đều vội vàng quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Trình Thu Uyển đang lảo đảo giấy giụa trên xe lăn, hình như là muốn trốn đi, nhưng vì chân quá bất tiện nên lại ngã sấp xuống, đầu cô ta đập vào cạnh bàn trà, máu bắt đầu chảy ra, trông cực kỳ đáng sợ.

“Thu Uyển!” Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Ninh Kiều cũng không quan tâm đ ến việc cầu xin nữa, bà vội vàng đứng dậy rồi lảo đảo nhào về phía Trình Thu Uyển, ôm cô ta thật chặt.

Nhìn thấy mặt con gái mình toàn là máu, nhất thời Tô Ninh Kiều cũng chẳng biết phải làm sao, bà muốn đưa tay lên lau máu cho cô ta, nhưng lại sợ động tác này khiến vết thương của cô ta càng trở nên nghiêm trọng.

Đọc truyện chữ Full