DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 1023

Chương 1023

“Ừm, không cần cảm ơn, mau đi thăm bệnh nhân đi, bây giờ bà ấy đang cần người chăm sóc đấy.” Thấy thái độ của Trình Thư Nghi vẫn luôn rất tốt, y tá cũng không nói thêm nữa, dặn dò một vài điều cần chú ý xong thì quay người rời đi.

“Anh đi thăm bác ấy cùng em.” Cố Mặc Ngôn đứng dậy nói.

Mặc dù rất không hài lòng thái độ của Tô Ninh Kiều với Trình Thư: Nghỉ, nhưng đồng thời anh cũng biết, trong lòng cô vẫn quan tâm đến “người mẹ” trước đây này.

“Không cần, tôi tự đi được, anh ở lại đây nghỉ ngơi đi.” Biết trạng thái của Cố Mặc Ngôn cũng không tốt lắm, Trình Thư Nghi không đành lòng để anh phải đối mặt với Tô Ninh Kiều cùng mình thêm nữa.

Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh lát nữa gặp Tô Ninh Kiều, trọng tâm chủ đề sẽ chỉ xoay quanh Trình Thu Uyển, cô nghĩ thôi cũng thấy đau đầu chứ nói gì là Cố Mặc Ngôn. Bây giờ có lẽ anh không muốn nghe đến Trình Thu Uyển, tốt hơn hết là đừng để anh đi thêm phiền phức.

“Anh không mệt, em đi một mình anh không yên tâm, chúng ta đi cùng nhau đi.” Cố Mặc Ngôn vừa nói vừa đi về phía phòng bệnh của Tô Ninh Kiều.

Trình Thư Nghi kéo anh lại, vội nghĩ ra một cái cớ: “Có vài chuyện tôi muốn nói riêng với bà ấy.”

Cố Mặc Ngôn dừng chân, nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: “Vậy anh chờ em ở cổng bệnh viện, bao giờ ra thì gọi cho anh, anh đưa em về nhà.”

“Không cần, tôi có thể tự về được.” Trình Thư Nghi từ chối, bây giờ cô vẫn chưa nghĩ kỹ về mối quan hệ giữa mình và Cố Mặc Ngôn, vậy nên tạm thời vẫn giữ khoảng cách thì tốt hơn.

“Thế đi, em đi đi, anh chờ em ở cổng.” Cố Mặc Ngôn như không nghe thấy lời từ chối của Trình Thư Nghi, nói xong anh tự rời đi luôn, không cho cô cơ hội từ chối thêm nữa.

Nhìn theo bóng lưng Cố Mặc Ngôn, trong lòng Trình Thư Nghi hơi chua xót, vì điều gì thì cô cũng không rõ, chỉ là cảm thấy bỗng dưng rất muốn khóc.

Vì lo sợ, vì trùng hợp, vì cố ý trốn tránh… Vì rất nhiều lý do, cô chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Cố Mặc Ngôn.

về việc anh ép cô phá thai năm đó. Nếu không phải hiểu lâm, nếu thật sự là anh làm thì giữa họ sẽ đi đâu về đâu?

Vì Manh Bảo, cô có nên tha thứ cho anh không? Hay nói cách khác, là vì bản thân mình?

Càng ngày cô càng không thể chống cự được sự dịu dàng của anh, từ từ chìm đảm giống như năm đó vậy. Khác biệt là khi ấy cô tràn đây vui sướng, còn bây giờ thì lại tràn đây sợ hãi.

Trình Thư Nghi thở hắt ra một hơi thật dài, cố nén nước mắt mình lại. Bây giờ không phải lúc để nghĩ về những điều này, đến phòng bệnh thăm Tô Ninh Kiều trước đã.

“Bây giờ bà chưa thể xuống giường được, sức khoẻ bà rất không tốt, tốt nhất là nên nằm trên giường nghỉ ngơi đi đã.”

“Y tá, tôi thật sự không sao mà, tôi muốn đi thăm con gái tôi, cô để tôi đi đi, nếu không tôi thật sự không thể yên tâm được.”

Trình Thư Nghi vừa vào phòng bệnh đã thấy Tô Ninh Kiều đang lo lắng tranh cãi gì đó với một y tá đang chăm sóc cho bà. Đương nhiên trong lòng cô cũng hiểu, con gái mà bà nói không thể là mình, chắc là bà muốn đi xem Trình Thu Uyển thế nào.

Thấy cô đi tới, y tá cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cô là người nhà bệnh nhân đúng không? Mau khuyên bà ấy đi, còn chưa truyền xong mà bà ấy đã muốn rút kim xuống giường, nói thế nào cũng không chịu nghe.”

Tô Ninh Kiều vẫn còn giận Trình Thư Nghi, nhìn thấy cô thì lập tức quay mặt đi, không để ý đến cô. Nhìn thấy cảnh này, hốc mắt Trình Thư Nghi cay cay, nhưng cô đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.

“Cảm ơn cô y tá, xin lỗi đã làm phiền cô rồi, cô yên tâm, tôi sẽ trông chừng bà ấy cho đến khi truyên nước xong.” Trình Thư Nghi đi đến trước giường, nói lời xin lỗi y tá.

Đọc truyện chữ Full