*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giao kèo ghi hình với tổ chương trình ở chỗ Lão Lâm là quyết định chóng vánh sau khi Bùi Chi và Hoa Quyển nói chuyện qua điện thoại.
Ít nhất thì ban đầu Lâm Triều Tịch cho là vậy.
Trước khi chính thức ghi hình, đạo diễn Trần tập hợp mọi người lại một chỗ để giới thiệu qua về lịch trình.
“Vừa nãy mọi người cũng làm quen cả rồi, Bùi Chi là phe cứu trợ của Kỷ Giang. Chút nữa chính thức lên sóng, dẫn chương trình hôm nay cũng tức Kỷ Giang sẽ đặt câu hỏi cho bạn của mình, tức Bùi Chi.”
Đạo diễn ngưng một lúc, ánh mắt đánh sang hướng khác: “Phía Bùi Chi có thể thảo luận cùng bạn mình hoặc tham khảo ý kiến những người khác. Mọi người đừng lo, không áp lực gì đâu, khâu hậu kì còn phải cắt ghép nữa, cứ thoải mái tự nhiên nhất có thể là được.”
“Hậu kì cắt ghép là sao?” Lão Lâm đang ngồi một góc cắn hạt dưa, nghe đoạn ông bỗng xen vào: “Ám thị gì thế?”
“Dạ chú, chương trình bọn cháu đảm bảo đúng quy cách, không có mấy vụ bóp méo sự thật thu hút dư luận đâu ạ. Cắt ghép vì sợ người chơi căng thẳng quá, ví như chẳng may câu hỏi đưa ra quá hóc búa, mọi người nhất thời chưa thể đưa ra đáp án…”
“À thế hả, cậu lo bò trắng răng rồi.” Lão Lâm tự tin tuyên bố.
——
Trời hè nóng nực, quạt trần phòng khách bật mức vừa phải.
Thư kí trường quay nhẹ nhàng đập tấm chập (Clapperboard) trước ống kính, Kỷ Giang nhắm thẳng camera nở nụ cười già trẻ đều mê: “Xin chào quý vị khán giả. Hiện chúng ta đang hân hạnh tiếp đón người bạn của tôi, Bùi Chi.”
Ống kính hướng về Bùi Chi, mọi tiếng động ồn ào xung quanh biến mất. Lâm Triều Tịch ngồi cạnh anh, cô không biết nên nói gì, cảm thấy hơi căng thẳng.
“Lúc này hẳn quý vị khán giả đều đã thấy lý lịch và thông tin cơ bản về Bùi Chi ở góc phải phía dưới màn hình rồi nhỉ.” Dẫn chương trình Kỷ Giang bắt đúng khoảnh khắc điều phối bầu không khí, đồng thời chỉ điểm một sinh viên cùng đội: “Tiểu Tát là sinh viên trường Tam Vị phải không?”
“Dạ vâng, trước kia học trưởng Bùi Chi là nhân vật làm mưa làm gió trường bọn em, sớm đã nghe danh.”
“Bốn chữ “sớm đã nghe danh” rất khả nghi nha.” Kỷ Giang đùa: “Lúc bạn nhập học cậu ấy đã tốt nghiệp chưa?”
“Hờ hờ.” Tiểu Tát vội đáp: “Nghe phong thanh giang hồ đồn thổi ạ.”
Qua lại đôi câu, Lâm Triều Tịch quên luôn sự tồn tại của ống kính.
Hoa Quyển cũng thoải mái giới thiệu thân phận nghiên cứu sinh tại trường Tam Vị của cô, còn cố ý không đề cập đến quan hệ giữa cô và Bùi Chi, đây là sự tôn trọng đối với cô.
Tiến độ nhanh chóng xoay quanh chủ đề chương trình “điểm hẹn sao mai” kỳ này.
Nghe Hoa Quyển giới thiệu xong, Lâm Triều Tịch khá kinh ngạc. Lâu rồi không xem mấy chương trình giải trí, cô không giờ bây giờ nó lại nghiêm túc đến vậy.
Chủ đề lần này chỉ vỏn vẹn trong hai chữ: Mật mã.
Tương quan Mật mã và Toán học. Đây cũng là lí do Hoa Quyển nghĩ ngay đến việc nhờ Bùi Chi cứu viện.
Luật chơi còn thú vị hơn cả, hai đội xanh và đỏ tham gia thi đấu phải thiết kế một tổ hợp mật mã, mã hoá một thông tin, phương thức mã hoá và nội dung thông tin bị mã hoá được tự do lựa chọn.
Nhưng bước cuối cùng, thông tin bị mã hoá cũng tức là đáp án cuối cùng sẽ giao nộp cho tổ chương trình, đồng thời phơi bày “mật mã” được thiết kế trước đối thủ.
Quy tắc đàm phán còn đơn giản hơn, đội nào giải được thì thắng cuộc, ví dụ trong hai đội, đội nào giải được trước đội đó thắng. Ngoài ra không còn quy tắc cứng nhắc nào khác.
Cũng tức là tổ đội tham gia thi đấu nào đủ mạnh, thiết kế được phương thức mã hoá siêu lợi hại, thì đối thủ phải bó tay chịu trói.”
Bùi Chi nghiêm túc nghe luật từ đầu đến cuối, một lúc sau, anh hỏi: “Hiện các cậu đã làm đến bước nào rồi?”
“Bọn tớ…” Hoa Quyển ậm ờ: “Đương nhiên là chỉ vừa khởi động, không thì việc gì phải tìm cậu?”
“Tớ cũng phải tìm hiểu trước, rồi mới giải quyết được cho các cậu.”
“…” Hoa Quyển im lặng một hồi, lại nhìn Bùi Chi: “Cứ thế này hả?”
“Tớ chưa từng nghiên cứu sâu về Mật mã học.”
Bùi Chi thành thật, đã vậy bất kể Hoa Quyển có nháy mắt ra hiệu thế nào, anh vẫn chỉ nói vậy.
“Đưa vài lời khuyên thôi cũng được, cậu không được nói cần tìm hiểu thêm giờ phải thả cậu đi đâu đấy!”
“Mục đích của trò chơi này là gì?” Bùi Chi hỏi.
Hoa Quyển và đồng bọn trợn mắt, cuối cùng anh Quyển giơ tay nói: “Đạo diễn Trần, mời trả lời thắc mắc này.”
Đạo diễn cũng là người không câu nệ tiểu tiết, đứng sau ống kính hô lên: “Đây là chủ đề được giao cho tôi, tôi thấy nó thú vị đấy chứ, vừa có thể phát huy tính sáng tạo của mọi người, tạo ra những tình huống đắt khách. Đồng thời còn có thể phổ cập một số kiến thức Mật mã học tới công chúng, coi như vừa học vừa chơi. Có vấn đề gì sao?”
“Không thành vấn đề.” Bùi Chi nói.
Trường quay lại trở nên gượng gạo, Bùi Chi vốn không phải kiểu người biết điều chỉnh bầu không khí, cách nói chuyện vẫn cẩn thận và nghiêm túc như bình thường.
Lâm Triều Tịch nhận được ánh mắt cầu cứu của Hoa Quyển, cô chớp chớp mắt, bật cười: “Vậy mỗi người chúng ta thử nói xem, bản thân muốn thiết kế kiểu mật mã như thế nào?”
“Bọn tôi đều học ban xã hội, có mỗi Tiểu Tát học về máy tính, chẳng biết nên nói gì.”
Tiểu Tát tự nhiên bị lôi vào, cậu vội lên tiếng: “Tôi chỉ nghĩ ra phải làm một chương trình mã hoá, nhưng thực tế… Tôi mới học năm nhất, chưa biết nhiều đến thế.”
Đám học sinh ai nấy đều thận trọng, thật ra Lâm Triều Tịch nghĩ, chương trình mã hoá cũng khá ổn, nhưng đang lên sóng ghi hình, có vẻ rất khó để thể hiện.
Đúng lúc này, tiếng phun hạt dưa vang lên, cô liếc đồng chí Lão Lâm đang tắm nắng dưới giếng trời.
Lâm Triều Tịch hoàn hồn, cô cười, nói: “Thế để tôi kể mọi người nghe chuyện của tôi hồi bé, bố tôi từng tạo cho tôi một cái game?”
“Được đấy.” Hoa Quyển sáng cả mắt.
“Hồi nhỏ, để giúp tôi thông não cái gì là “mật mã”, bố tôi từng làm một trò chơi truy tìm kho báu.”
“Truy tìm kho báu?”
“Đúng, ông ấy thiết kế một bản đồ kho báu, bản đồ đó đã được “mã hoá”, mỗi lần tìm ra kho báu đều là một thuật toán mã hoá.”
Cô nói xong, cả đạo diễn và tất cả những người trong phòng đều sáng bừng cả mắt: “Nghe hay thật đấy, kể cụ thể hơn được không?”
Lâm Triều Tịch cũng chẳng hiểu vì sao Lão Lâm lại lắm trò đến thế, cô nói tiếp: “Tôi lấy một ví dụ nhé?”
Cô cầm tờ giấy và cây bút trên bàn, xé một băng giấy ở phần rìa, từ từ cuộn nó vào thân bút. Sau đó, lại lấy một cây bút khác viết vài dòng chữ lên một mặt của băng giấy.
“Tôi còn nhớ rõ, hồi nhỏ làm cái trò chơi này, ải đầu tiên trên bản đồ kho báu chính là cái này.” Cô tháo băng giấy trên thân bút trải phẳng ra bàn: “Trước đấy hẳn mọi người cũng tìm đọc tài liệu rồi nhỉ, đây là phương thức mã hoá đầu tiên mà con người tìm ra.”
“.” Bùi Chi nói.
“Ừ ừ.” Lâm Triều Tịch nói: “Chỉ nhìn những hàng chữ trên giấy, trông như một chuỗi mật mã hỗn độn phải không?”
“BIHÙL IỊUTMTHCIỀCR.” Một sinh viên đọc từng chữ cái xuất hiện trên băng giấy: “Chỉ khi quấn nó lên cây bút này mới giải được mã, mới hiểu được thứ tự thực sự của văn bản.”
“Phải.”
Lâm Triều Tịch đưa họ cây bút chì: “Thử xem sao?”
Thật ra đây chỉ là một thiết bị mã hoá vô cùng đơn giản, song lại khiến đám sinh viên nín thở căng mắt, nắn nót quấn băng giấy lên thân cây bút, giống hệt cô hồi đó.
“Bu, i… Chi… La, m… Tr, ieu… Ti, ch.” Đám sinh viên chậm rãi đọc mật mã: “Bùi Chi Lâm Triều Tịch?” Một nữ sinh ngẩng đầu, nhìn cô xác nhận.
Lâm Triều Tịch gật đầu: “Đúng rồi, Bùi Chi Lâm Triều Tịch.”
“Cậu đến đây phát cơm chó thật luôn đấy!” Hoa Quyển cạn lời.
“Tớ cảnh báo trước rồi còn gì.” Lâm Triều Tịch và Bùi Chi đưa mắt nhìn nhau, cô cười: “Hồi đó bố tớ làm một đống mật mã kiểu này trên bản đồ kho báu, giải được cái trước mới hiểu được cái sau, cuối cùng nó dẫn tớ đến kho báu cuối cùng.”
“Bác Lâm giấu của ngon vật lạ gì cho cậu?” Một người nào đó tò mò.
“Là một hộp bánh quy bơ Kjeldsens.”
“Hả?” Đám người ít nhiều lộ vẻ bất ngờ, có vẻ dùng vật chất làm giải thưởng cho trò chơi này hơi không phù hợp cho lắm.
“Hồi bé đấy là quà đi biếu tết người ta đấy, không những không hề rẻ, còn có giá trị làm kỷ niệm.”
“Bởi vì bạn nhỏ Lâm không hứng thú với cái gì ngoài đồ ăn.” Giọng điệu ung dung của Lão Lâm vọng lại.
Lâm Triều Tịch: “…”
Mời mua bánh ăn thử để có “không hề rẻ” moment với gia đình họ Lâm ))))