DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Xong! Ký Chủ Lại Không Được Bình Thường Rồi!
Chương 41

“Đuôi của cậu đâu?”

Bạch Ngọc Câu tò mò nhìn con mèo tinh trước mặt cô.

Không ngờ con mèo này là loại mèo hồng quý hiếm!

Chỉ là giờ cậu hóa thành hình người, từ trên xuống dưới trụi lủi không một cọng lông, nhìn chẳng đẹp tí nào.

Nhưng nếu hiện tại cậu đã quy phục dưới vuốt của Mèo Đại vương cô, đương nhiên cô sẽ không khinh thường con mèo trọc này!

Cô là một con mèo tốt biết khoan dung lễ nghĩa!

“Hả?” Tang Tinh gãi đầu: “Lần trước em đánh nhau với con mèo khác. Con mèo ác độc đó đã cào đứt cả tai và đuôi của em, meo!”

Hừ! Cậu phải tìm cách đổ tội lên người Tiểu Mỹ!

Thật sự không được thì Tiểu Lam và Tiểu Hoàng cũng được!

Bạch Ngọc Câu vung vẩy đuôi: “Cậu đáng thương thật đấy. Nhưng cậu yên tâm, từ nay Mèo Đại vương tôi sẽ bảo vệ cậu!”

Tội nghiệp thật đó!

Đánh nhau tới mức mất cả tai và đuôi. Có vẻ đây là một con mèo yếu ớt.

Haiz, cậu vẫn cần tới sự bảo vệ của Mèo Đại vương cô!

Nếu không bất kì con mèo nào cũng có thể đánh chết cậu.

Hệ thống Đánh Dấu: “Mèo Đại vương! Vừa hay chỗ ta có một đôi tai và đuôi mèo, cậu ấy là đàn em của cô, cô có thể ban ân cho cậu ấy!”

Nói xong nó phát luôn tai và đuôi mèo cho Bạch Ngọc Câu.

Bạch Ngọc Câu nhìn qua, phát hiện tai và đuôi kia có màu hồng nhạt!

Nghĩ lại thì nó hoàn toàn phù hợp với cậu mèo lông hồng này.

“Chỗ tôi có một đôi tai mèo ~” Cô đưa tai mèo cho Tang Tinh.

Tang Tinh nhận đôi tai lông xù rồi đặt lên đỉnh đầu mình.

Không ngờ lỗ tai dính thẳng vào đầu cậu, hệt như tự mọc ra vậy.

“Kawaii!” Có người ở nhà ăn khẽ nói.

Tuy giọng rất nhỏ nhưng Bạch Ngọc Câu vẫn nghe thấy

Cô không khỏi đắc ý, hừ!

Con người là như vậy, bao giờ cũng khó cưỡng lại vẻ xinh đẹp của họ mèo các cô!

Tang Tinh giật tai mèo, lỗ tai lông xù màu hồng cũng cử động theo.

“Cảm ơn Mèo Đại vương!”

Bạch Ngọc Câu thấy cậu gọi Đại vương thì trong lòng càng đắc ý. Vừa thấy đã biết con mèo này là con mèo rất có tiền đồ!

Cô đưa nốt cái đuôi cho Tang Tinh: “Cậu tên gì?”

Tang Tinh: “Em tên Tinh Tinh, meo~”

Cậu đeo chiếc đuôi vào rồi vung vẩy, đám lông xù bên trên cũng lắc lư theo.

Ha! Giờ cậu giống hệt chị đại, Tiểu Mỹ là cái gì chứ?

Hơn nữa sau này chị đại sẽ thân thiết gọi cậu là Tinh Tinh!

Có bao giờ chị đại gọi Tiểu Mỹ là Mỹ Mỹ chưa?

Chưa!

Vậy nên cậu mới là nhãi con mà chị đại yêu thích nhất!

“Đại vương, chị đối xử với em tốt quá ~ hu hu hu.” Ánh mắt Tang Tinh nhìn Bạch Ngọc Câu đầy ngưỡng mộ.

Bạch Ngọc Câu đắc ý vểnh đuôi lên: “Bản Đại vương hòa nhã dễ gần như vậy đó. Đi thôi, chúng ta đi tuần tra địa bàn!”

Ngụy Trát nhìn bóng hai người rời đi mà đại não ngừng hoạt động chốc lát: “Sao tai và đuôi của mèo tinh có thể đeo lên trực tiếp như vậy được chứ?!”

“Ừm! Họ nói tiếng Trung, vậy chắc chúng ta không phải học tiếng mèo đâu!” Hoa Tử nuốt một ngụm nước bọt.

Hôm nay họ còn phải đi học tiếng zombie.

Thật không ngờ, đại học thì họ phải cố gắng thi CET-4 đến 6 (*), giờ tốt nghiệp mạt thế tới rồi còn phải học ngôn ngữ khác!

(*) Kỳ thi ngoại ngữ tiếng Anh của Trung Quốc dành cho sinh viên đại học và sau đại học

“Bỏ đi, ăn thôi, ăn thôi!”

Chỉ khi ăn cơm no thì họ mới có động lực học tập!

————

“Đây là nơi bản miêu thích nằm ngủ nhất.” Bạch Ngọc Câu vừa đi vừa nhìn đám ghế dài có thể thấy ở khắp nơi trong khuôn viên trường.

“Chiếc ghế Đại vương chọn đúng là phi thường!” Tang Tinh thổi phồng.

Bạch Ngọc Câu vểnh đuôi lên với vẻ mặt sung sướng: “Đương nhiên rồi, bản Đại vương phải thông minh như thế chứ!”

“Tôi nói cho cậu biết, toàn bộ đại học này đều là của bản miêu! Tất cả mọi người ở đây đều là con sen của tôi!”

Cô nói tới đây thì tiến gần chỗ Tang Tinh, nói nhỏ bên tai cậu: “Tôi đã tính hết rồi, tôi muốn chinh phục cả thế giới!”

“Biến toàn bộ thế giới thành địa bàn riêng của tôi!”

“Tất cả mọi người đều phải dâng cá khô cho bản miêu!” Bạch Ngọc Câu phát biểu dã tâm của mình.

Cô nói xong lại bổ sung thêm: “Tới lúc đó bản miêu cho cậu chọn mười con sen hầu hạ mình.”

Hừm! Cô là Đại vương thì không thể ích kỷ được. Nói thế nào cũng phải cho đàn em của mình vài con sen.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô thề, nhất định cô sẽ không tranh giành với Tinh Tinh!

Tang Tinh vô cùng cảm động: “Chị đại, ấy không, Đại vương, em không cần con sen, meo chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh Đại vương ~”

Lời nói của cậu khiến Bạch Ngọc Câu thoải mái hết cả người: “Nếu cậu đã nói vậy thì bản Đại vương đồng ý!”

Ha!

Sức hấp dẫn miêu cách của cô mạnh như vậy chứ, nhanh thế đã hút được một con mèo con!

“Đi thôi, theo kịp bước chân của bản Đại vương. Chúng ta cùng tới xem vườn rau thế nào!” Đôi chân dài của Bạch Ngọc Câu nâng từng bước tao nhã như mèo đi bộ.

Lúc họ bước tới vườn rau đã thấy không ít học sinh đang tưới nước cho đồ ăn trong vườn.

Tiểu Mỹ đội mũ rơm ngồi xổm trên đất. Nó thấy cô tới thì đứng dậy ngay tức thì: “Grào!”

Bạch Ngọc Câu nghe tiếng chào của nó thì cũng đáp lại: “Meo!”

Ngày thường hai người các cô toàn như vậy hết, cô rất thích con sen này.

Con sen này khác hoàn toàn những con sen khác, nó thấy cô xong sẽ không kiềm chế được bản thân.

Tiểu Mỹ rất dè dặt, ngày thường nó đều yên tĩnh nhã nhặn.

Chuẩn gu Bạch Ngọc Câu luôn.

Học sinh trong vườn rau nhìn thấy quả tai và đuôi mới mọc thêm của Bạch Ngọc Câu mà cảm thấy nhộn nhạo trong lòng. Đồng thời đại não họ cũng ra lệnh.

Họ muốn sờ sờ mèo!

Bạch Ngọc Câu cảnh giác cảm nhận được suy nghĩ của họ. Cô nói với với Tang Tinh một câu: “Đi mau!”

“Đám nhân loại này lại mất kiểm soát rồi, meo!”

Hai người nhanh chóng chạy khỏi vườn rau. Khi chuẩn bị ra ngoài, Bạch Ngọc Câu thấy hai con zombie nhỏ nhà Tiểu Mỹ đang trèo tường.

“Hai nhóc muốn trốn học à, meo?”

Tiểu Lam, Tiểu Hoàng: “!!!”

Sáng sớm hôm nay bọn nó nhận ra người cô gái luôn uy hiếp mình đã không nhận ra bọn nó nữa.

Chúng quan sát một lát rồi tính trốn đi.

Ai ngờ… đụng trúng cô ở đây! Người phụ nữ đáng sợ này!

Hức… Chẳng lẽ chúng sẽ biến thành zombie đóng hộp ư?

Bạch Ngọc Câu thấy bọn nó câm lặng thì càng chắc chắn với suy nghĩ trong lòng mình hơn. Cô tức giận hỏi: “Mấy đứa làm thế này không sợ mẹ mình tức giận à?”

“Một con zombie như cô ấy ngậm đắng nuốt cay nuôi mấy đứa lớn!”

“Đến cả bản miêu cũng lớn lên với mấy đứa, sao mấy đứa dám trốn học hả?”

Tang Tinh đứng một bên hóng hớt rồi hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy!”

Phải mắng nặng vào! Cô càng mắng chúng nó nặng lời thì Tang Tinh cậu càng vui vẻ!

“Sao trốn học mà không dẫn tôi theo? Quá đáng thật sự, meo!” Bạch Ngọc Câu lấy ngón tay chọc đầu bọn nó.

Tang Tinh gật gật đầu: “Đúng vậy ơ…?”

“Đại vương, chị vừa nói là sao không dẫn chị theo á?” Cậu chợt ngơ cả người.

Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Đúng thế! Sao trốn học lại không dẫn bản miêu theo chứ!”

Nói xong cô mới nhận ra chỗ này cách Tiểu Mỹ không xa. Thế là cô vội chữa cháy: “Suỵt! Cậu nói nhỏ thôi, đừng để Tiểu Mỹ nghe thấy, nếu không cô ấy giận đấy.”

Dặn xong cô nhảy lên tường vây cao ba mét: “Thế cậu muốn đi cùng không?”

Tang Tinh gật đầu:“Có chứ, có chứ! Em thích nhất là trèo tường ra ngoài chơi với Đại vương đó!”

Cứ thế hai mèo và hai zombie trèo qua tường.

————

“Mẹ nó, cái thói đời này moi đâu ra người phụ nữ nào còn sống nữa?” Vi Dương nhổ một ngụm nước bọt.

Anh ta bực bội lái xe bọc thép.

“Ôi giời, chúng ta cứ tìm thôi. Nếu tìm được cũng coi như cứu người ta một mạng.”

Người đàn ông tóc vàng ngồi ở ghế phụ nói tiếp: “Chưa kể, chúng ta có cãi lời anh Hoài được đâu?”

“Mẹ nó, nếu không phải ông đây không đánh lại nó thì ông giết nó từ lâu rồi, thằng khốn!” Vi Dương có phần tức giận: “Xây cái căn cứ đểu cũng chia vài ba loại đấy nhé!”

Căn cứ của bọn chúng có tên là căn cứ Vương Triều.

Lúc mạt thế ập tới, họ đều muốn sống sót, cả Vi Dương anh ta và Tóc vàng đều có dị năng

Nhưng hai người có dị năng thì làm được cái mẹ gì đâu, chống được đám zombie ồ ạt tới tấp không?

Bọn họ vất vả sống sót cho tới khi đánh bậy đánh bạ phát hiện ra căn cứ Vương Triều kia.

Căn cứ Vương Triều được cải tạo từ một căn cứ quân sự. Ở đây không còn quân nhân nào nữa.

Thay vào đó là một số ít người sống sót.

Bọn họ vốn nghĩ là vào căn cứ rồi sẽ sống tốt hơn chút, không ngờ rằng căn cứ chia người ta thành các loại khác nhau.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Người có dị năng sống ở khu A, khu A là khu của những người cầm quyền.

Những người có dị năng trung bình sống ở khu B, dị năng yếu sống ở khu C.

Người bình thường không có dị năng sống ở khu D.

Phân khu này biểu trưng cho giai cấp, người ở khu cao hơn sẽ có nhiều tiếng nói hơn.

Khu D là khu vực có ít nhân quyền nhất. Người dân ở khu D chỉ có thể làm cu li hoặc bán thân.

Không chịu bán cũng được thôi, không bán thì bị đuổi ra ngoài.

Bị đuổi chỉ có một đường chết.

Kẻ chia các khu ra là số ít người sở hữu dị năng đứng đầu ở khu A. Triệu Hoài là một trong số đó.

Dị năng của Triệu Hoài dị năng sức mạnh, đã lên cấp 6.

Hai người tiến vào căn cứ Vương Triều hơn mười ngày thì được phân tới khu B.

Sau khi vào khu B thì cuộc sống hàng ngày của họ chỉ tốt hơn chút xíu so với bên ngoài mà thôi.

Đến cả họ sống ở khu B còn khó khăn thế thì đừng nói tới các khu cấp thấp dưới khu D.

Vốn họ nghĩ ở khu B cũng chẳng sao hết, còn sống là được rồi. Cho tới khi họ nhận được nhiệm vụ thứ nhất.

Ra ngoài tìm người sống, phụ nữ.

Hai người Vi Dương cũng tới hơn mười ngày rồi, đương nhiên biết chúng muốn tìm phụ nữ làm gì.

Nói dễ nghe một chút là sinh sản đời sau, nói cay nghiệt thì…

Nhưng họ không thể kháng lệnh được. Lúc ấy có người dị năng định chống lại, chẳng ngờ Triệu Hoài gọi thẳng người kia ra rồi một quyền đấm chết.

Ở căn cứ Vương Triều, đám Triệu Hoài là người cầm quyền. Không ai được làm trái ý họ.

Nếu không nghe lời thì hậu quả sẽ biến thành một đống thịt nát.

“Haiz, giờ mà có kẻ mạnh tới giết sạch chúng thì hay quá.” Vi Dương âm thầm thở dài một hơi.

Anh ta không đánh được Triệu Hoài, chưa kể khu A cũng không chỉ có mình Triệu Hoài thôi.

Tóc vàng cười một tiếng: “Suy nghĩ của ông lạ quá. Giờ làm gì có bao nhiêu người dị năng đạt cấp 6, dù đạt cấp 6 đi nữa thì sao người ấy đánh nổi nhiều người vậy?”

“Rồi rồi, mau tìm thôi.”

Xe bọc thép của họ được căn cứ cấp cho, trên xe có một ít đồ ăn.

Chẳng qua họ không thể lao xe bỏ chạy được. Khu A có một người dị năng hệ tinh thần.

Anh ta gieo vào người họ một sợi tinh thần lực. Nếu trong một tháng không trở về họ sẽ bị nổ chết tan xác.

Trước đó khi gieo tinh thần lực vào còn mỹ miều nói là bảo vệ họ, trên thực tế nhằm khống chế họ.

“Ủa, sao chỗ này ít zombie thế?” Tóc vàng càng ngày càng thấy không đúng.

Dọc đường đi này của họ zombie ngày càng ít hơn.

Ở đây còn không có lấy một con zombie.

“Ông xem cái gì kìa!” Tóc vàng dùng tay chỉ phía trước.

Không chỉ Tóc vàng nhìn thấy, Vi Dương cũng đạp phanh xe nhìn về phía trước.

Anh ta chỉ thấy phía trước không xa có một tấm biển, trên tấm biển viết:

Đường này do ta mở! Cây này do ta (gạch lỗi chính tả) zai (*)! Nếu muốn đi qua đây! Phải để lại cá khô!

(*) Trồng là zāi

Hai người nhìn tấm biển mà sa mạc lời luôn, cái lề gì thốn?

Mẹ nhà ai đi ăn cướp còn không viết được chữ cho ra hồn thế kia?!

Hai người quay lại thì thấy một thiếu nữ gắn tai mèo và đuôi mèo bước ra khỏi nhà. Đi sau cô là một thiếu niên cũng có tai mèo và đuôi mèo.

Tóc vàng đưa tay dụi mắt: “Đ*ch con mèo này là… cat girl?”

Ở mạt thế vẫn còn cái thứ này hả?

Đang cosplay à?

Vi Dương nhìn quả đuôi lắc tới lắc lui của hai người, thoáng cái nghi ngờ cuộc đời cúi đầu check bản đồ.

Đúng mà, đây chính là thành phố P mà.

“Yêu… Yêu quái?!”

Nháy mắt khi anh ta nói xong câu này, dường như hai con yêu quái kia cũng nhìn thấy họ.

Mèo nam kinh ngạc hét lên: “Đại vương ơi có người tới! Chúng ta chuẩn bị đánh cướp thôi!”

Cậu vừa dứt lời thì mèo nữ kia vội chống tay lên hông, lớn tiếng nói:, “Đường này do bản Đại vương mở! Cây này do bản Đại vương trồng! Nếu muốn đi qua đây phải để lại cá khô cho bản Đại vương!”

Bạch Ngọc Câu hơi đắc ý, cô mới thông minh làm sao!

Cô đã nghĩ ra một cách tuyệt vời để con người dâng cá khô lên cho cô!

Meo meo meo ha ha ha!

Vi Dương: “!!!”

Họ bị hai… thiếu niên… thất học… cos… yêu quái mèo… đánh cướp!!!

Đọc truyện chữ Full