Lúc này trong lòng ông bà Tân mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Họ lập tức chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon cho bọn họ. Bà Tân còn nói bà muốn cùng bọn họ đến Thượng Hải, trên đường đi có thể giúp chăm sóc bọn nhỏ.
Tân Lãng không muốn bà Tân phải đi lại mệt mỏi nhưng còn chưa kịp nghĩ ra lý do từ chối thì dì Hạ đã đến.
“Lãng lãng, con có thể giúp dì thuyết phục anh Hướng Bằng của con không?” Mặt mũi dì Hạ có chút buồn rầu, vừa bước vào cửa thì đã lên tiếng hỏi.
Tân Lãng và những người khác đang thu dọn đồ đạc, ngày mai chuẩn bị lên đường, nghe được lời của dì Hạ thì Tân Lãng lập tức hỏi có chuyện gì.
“Hướng Bằng đã từ chức! Đầu năm nay mới mùng bốn nó đã trở về công ty để làm việc. Ăn tết ở nhà chưa được 5 ngày, nó nói là trở về để làm cho xong một cái AP hai ngày trước, nó đột ngột quay lại và nói rằng đã từ chức. Dì đã hỏi cha nó nhiều lần và ông ấy nói là APP nó làm đã bị cấp trên đánh cắp. Nó nói đã chịu những ngày như vậy đủ rồi, mỗi ngày đều khổ cực tăng ca chăm chỉ làm việc, kết quả thành tích làm ra đều bị người khác đoạt mất. Nó mãi mãi sẽ luôn phải chật vật ở tầng chót như vậy."
"Thằng bé hiện tại tỉnh thần rất sa sút. Dì cảm thấy nó sắp từ bỏ chính mình rồi. Lãng Lãng, hiện giờ dì không biết phải làm sao thì mới tốt cho nên dì muốn cầu xin con, con đưa Hướng Bằng trở về Thượng Hải được không? Nó ở nhà với bộ dáng thế này thật làm dì và cha nó rất đau lòng.”
Sau khi tìm hiếu rõ đầu đuôi sự việc, bà Tần đã rót một cốc nước cho dì Hạ rồi ngồi bên cạnh an ủi: “Chị Hạ, chị đừng lo! Hướng Bằng ở Thượng Hải chăm chỉ làm việc đã được nhiều năm, có lúc còn không về ăn tết được nên khi thấy những cố gắng của mình trong công việc bị người khác đoạt mất thì trong lòng chắc chắn rất khó chịu.”
“Nhưng mà Hướng Bằng nhà chị vẫn luôn là đứa trẻ khiến mọi người an tâm. Em tin tưởng ngay cả khi thằng bé rời công ty kia và Thượng Hải thì dù cho có ở đâu thì vẫn có thể sẽ đạt được thành tích."
Dì Hạ vừa lắc đâu vừa khóc: "Tiểu Tĩnh, em không biết đâu! Lúc đầu chị cũng hy vọng rằng Hướng Bằng có thể về quê, tìm việc ở thành phố của chúng ta để có thể ở bên chị và cha nó. Nhưng lần này nó trở về thì chị mới phát hiện, lòng của nó luôn ở Thượng Hải.”
"Năm ngoái, sau khi chị dẫn nó đi gặp Tần Lãng nhà em thì mỗi lần nó gọi điện thoại về đều nói với chị về chuyện của Tân Lãng. Chị có thể thấy được, nó rất hâm mộ Tần Lãng có thể phát triển ở Thượng Hải."
"Nó nói nó không muốn ở lại Thượng Hải là nói dối. Sau khi về quê thì càng mất đi phương hướng, Tân Lãng! Cháu hãy đưa nó theo đi, dì và cha nó không muốn ép nó ở lại trong nhà. Khi các cháu ở trên đường thì hãy giúp dì khuyên nó một chút. Dì cảm ơn các cháu nhiều."
Tân Lãng nghe xong lời dì Hạ thì quay đầu nhìn vợ mình. Tô Thi Hàm cũng nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Thi Hàm biết ý của Tân Lãng là để cô quyết định.
Thế là Tô Thi Hàm nói: "Dì Hạ, hay là để chúng cháu đi xem anh Hướng Bằng một chút nhé?”
Dì Hạ nghe vậy lập tức gật đầu nói: "Được! Cám ơn cháu, Thi Hàm! Mấy ngày nay Hướng Băng nhà dì đều trốn ở trong phòng của mình, hai người các cháu đi xem nó một chút. Dì và cha nó thật sự là không còn cách nào rồi."
Trên đường đến nhà họ Chu, Tô Thi Hàm và Tần Lãng bàn bạc:
"Tân Lãng, em muốn anh Hướng Bằng đến công ty của em. Trong công ty vừa hay đang thiếu một nhân viên quản lý APP và đôi khi máy tính và phần mềm của công ty cần được sửa chữa. Năm ngoái, mỗi khi bọn em gặp sự cố thì chỉ có thể tìm người bên ngoài tới sửa, nhưng tìm những người bên ngoài cũng không tiện và họ có thế sẽ tiết lộ các hoạt động mới của chúng ta."
"Em vốn định tuyển một nhân viên trong lĩnh vực này trong năm nay, nhưng bây giờ anh Hướng Bằng đã từ chức. Nếu để anh ấy đến công ty của chúng ta thì sẽ tốt hơn."
Tân Lãng gật đầu, Chu Hướng Bẵng là đồng hương của hắn, hai người có quan hệ khá tốt. Hơn nữa lúc trước Chu Hướng Băng chính là người phụ trách APP chính thức của công ty nên Tân Lãng cũng muốn mời anh ấy đến.
Hai người đến nhà của Chu Hướng Bằng. Khi nhìn thấy Chu Hướng Bằng, Tô Thi Hàm gần như đã không nhận ra anh ta. Lần cuối cùng họ gặp nhau là ở công ty. Khi đó Chu Hướng Bằng mặc âu phục, thắt cà vạt, nhưng hôm nay đầu tóc lại bù xù và râu trên mặt cũng không cạo, còn đeo một cái kính đen. Hoàn toàn chính là một bộ dáng chán chường.
Tân Lãng và Tô Thiển trực tiếp nói rõ ý đồ của mình. Chu Hướng Băng nghe xong liền cười nói: "Cám ơn các em, Tân Lãng, em dâu! Anh biết là các em muốn giúp anh nhưng anh thật sự thật sự không muốn đi Thượng Hải."
"Anh Hướng Bằng, anh nhầm rồi! Chúng em không phải là muốn giúp anh mà là muốn mời anh đến công ty giúp chúng em làm việc. Việc quản lý APP của công ty và bảo trì máy tính thì tìm người quen làm sẽ an toàn hơn. Chúng em mời anh cùng đến Thượng Hải không phải để anh đi chơi mà là mời anh về làm việc, phải tạo ra giá trị cho công ty.”
"Em có thể hứa với anh đó là một môi trường công bằng Anh Hướng Bằng, em hy vọng anh có thể suy nghĩ kỹ về việc khởi nghiệp cùng chúng em và theo đuổi ước mơ của mình hoặc là ở lại quê hương và chọn một cuộc sống nhàn nhã."
Vẻ mặt của Tần Lãng rất chân thành, trong mắt tràn đây tia sáng. Chu Hướng Bằng nhìn vào ánh mắt của hẳn, trong vô thức nói: "Anh muốn đi cùng các em!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 611: Dì hạ đến cửa cầu viện
Chương 611: Dì hạ đến cửa cầu viện