Hệ thống Mỹ Thực: “Thật đáng sợ, không ngờ Tiên giới phức tạp như vậy! Vì công việc mà không từ thủ đoạn!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Đáng sợ quá.”
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Còn ghê gớm hơn chúng ta nhiều, tuy mỗi ngày chúng ta làm việc 24h nhưng cũng có thời gian nghỉ ngơi còn bọn họ tăng ca một cách tự nguyện!”
Hệ thống Phát Sóng Trực Tiếp: “Đáng sợ!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Oa! Trực Tiếp, sao phản ứng của mi càng lúc càng nhanh thế!”
Hệ thống Đánh Dấu: “+1, Trực Tiếp đang vùng lên à?”
Mấy cái quả cầu ánh sáng cãi nhau ở trong đầu của Bạch Ngọc Câu, mãi đến khi Hệ thống Mỹ Thực nhìn thấy một quả cầu ánh sáng đang tự kỷ trong một góc.
Nó ho khan một tiếng: “Khụ, Tu Tiên mi đừng đau lòng quá.”
Hệ thống Tu Tiên ngồi xổm trong góc, không nói câu nào.
Hệ thống Đánh Dấu nhỏ giọng thầm thì: “Thật đáng thương.”
Khó khăn lắm mới trói buộc với một ký chủ, không ngờ được rằng ký chủ không những có nhiều hệ thống trong đầu thì thôi mà tinh thần thỉnh thoảng còn không bình thường nữa.
Bây giờ ký chủ đã phi thăng mấy lần rồi, hệ thống Tu Tiên cảm thấy chẳng còn hy vọng nào để tồn tại tiếp cả.
Nó còn có thể làm gì?
Để ký chủ tu tiên à?
Ký chủ đâu cần dựa vào nó nữa?
Không, không cần.
Nó là một hệ thống vô dụng, không làm được gì cả! Huhu!
“Mi đừng đau buồn quá.” Hệ thống Giao Dịch Vị Diện đi tới vỗ nhẹ vào lưng của hệ thống Tu Tiên: “Không sao đâu, mi cứ nghĩ rằng ngoài mi ra, trên thế giới này còn có nhiều hệ thống khác cũng đâu làm được gì ra hồn.”
Hệ thống Tu Tiên: “...” Càng buồn hơn.
Hệ thống Tu Tiên như nó chưa từng bị đối xử như vậy, bình thường nó trói buộc với ký chủ nào thì ký chủ ấy đều vui vẻ đi làm nhiệm vụ thăng cấp để phi thăng mà.
Tại sao Tiểu Bạch không hành động theo lẽ thường chứ, chưa gì đã phi thăng rồi!
Còn phi thăng rất nhiều lần!
Mà lúc này Bạch Ngọc Câu cũng đang bình tĩnh nói chuyện với các tu sĩ về các vị thần tiên ở tiên giới: “Bọn họ đáng sợ lắm!”
Các tu sĩ nghe được thì vô cùng hoang mang, hả?
Bọn họ vất vả tuy luyện để phi thăng vậy mà tiên giới lại là một nơi như vậy sao?
Sao lại hỗn loạn và phức tạp thế, cuối cùng thì có nên phi thăng không đây.
Tuy nhiên bây giờ quan trọng nhất vẫn là Tịnh Nguyệt tiên tôn đã trải qua 900 lượt Thiên Lôi rồi.
Bà đã lấy ra pháp khí bản mệnh của mình để cắn răng liều chết chịu 99 lượt Thiên Lôi cuối cùng.
Lần phi thăng này không sống thì chết!
Rất nhiều tu sĩ nghe thấy tiếng sấm ầm ầm vang trời thì trái tim cũng như treo lên, Thiên Lôi này cũng quá kinh khủng rồi đó!
Nếu là bọn họ thì có thể chống đỡ được mấy lần?
Nếu như bọn họ không phi thăng được thì chờ đợi bọn họ chính là tuổi già và cái chết, nhưng nếu thành công phi thăng, ở một Tiên giới loạn như vậy, bọn họ phải dành tuổi thọ vô cùng vô tận cho công việc à!
Đây là một lựa chọn kinh khủng đến mức nào!
Diệp Lương Thần cũng đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ở trong đầu nói chuyện với gia gia: “Ông cho rằng chúng ta còn phải cố gắng tu luyện phi thăng nữa không?”
Lão gia gia: “Ngươi ngốc quá! Nếu bọn họ thích công việc như vậy thì sau khi thành công phi thăng lên đó, ngươi không làm việc gì không phải càng hợp ý bọn họ sao?”
Nhóm thần tiên này đều muốn làm việc, nhưng lại sợ những thần tiên mới lên cướp đi công việc của họ, thế nên bọn họ mới bày ra một mớ bòng bong để mọi việc không làm xong ấy.
Nói không chừng còn có thể được thần tiên để ý.
Diệp Lương Thần: “!!!”
Có lý đấy!
Bạch Ngọc Câu nhìn đôi mắt đang phát sáng của Diệp Lương Thần thì cô thấy được một tia khát vọng trong đôi mắt ấy.
Đáng sợ! Khủng khiếp!
Không ngờ Diệp Lương Thần cũng là người như thế!
“Ầm!” Thêm một lượt Thiên Lôi nữa, Thiên Lôi xông thẳng xuống chỗ của Tịnh Nguyệt tiên tôn, Tịnh Nguyệt tiên tôn cầm pháp khí bản mệnh của mình liều chết chống lại.
Thể lực của bà đã tiêu hao hết sạch, nhưng vẫn còn lại 90 lượt Thiên lôi nữa.
Tịnh Nguyệt tiên tôn cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa, bà cắn răng phun ra một ngụm máu rồi quay lại nói với Hà Linh sư thúc: “Ta đi rồi sau này... Thủy Linh tông... dựa hết vào ngươi!”
Hà Linh sư thúc trợn to mắt: “Tông chủ! Không được đâu!”
Rất nhiều sư tỷ của Thủy Linh tông cũng động viên Tịnh Nguyệt tiên tôn: “Tông chủ, người cố gắng chịu đựng thêm một lúc nữa! Chỉ còn 90 lượt nữa thôi!”
Tông chủ! Đừng từ bỏ mà!
Bọn họ biết đây là di ngôn của Tịnh Nguyệt tiên tôn, ai cũng nhận ra bà sắp không kiên trì được nữa.
Bạch Ngọc Câu gãi đầu, Tịnh Nguyệt tiên tôn thật sự muốn làm việc như vậy sao?
Vì công việc mà không thèm quan tâm đến tính mạng của mình!
“Đùng đùng!” Một lượt Thiên Lôi nữa xuất hiện.
Tịnh Nguyệt tiên tôn nhìn Thiên Lôi đã đến gần trong gang tấc thì nhắm mắt chịu chết.
Nhưng mà đúng lúc này, trên người bà xuất hiện một cột sáng, rồi bà dần dần bay lên trong vẻ ngỡ ngàng.
Thiên Lôi còn chưa đánh đến nơi thì thấy bà đang bay lên cũng thấy vô cùng hoang mang.
Ai da? Nó còn chưa đánh xong mà sao người này lại phi thăng được.
Vậy nó có nên đánh tiếp nữa không?
Những Thiên Lôi đang chờ hạ xuống cũng đang thắc mắc sao Thiên Lôi kia không đánh xuống đi, làm gì chậm chạp như vậy, những Thiên Lôi phía sau đều bị chặn lại hết rồi!
Nhưng Thiên Lôi kia nghĩ một lúc rồi bay trở về.
“Phi thăng rồi! Tông chủ phi thăng rồi!”
“Thiên Lôi còn chưa đánh xong đã phi thăng rồi! Là Tiên giới phá lệ cho sao?”
“Không phải đâu, ta nghi ngờ không phải là tiên giới ra tay mà là người kia ấy.”
Đám tu sĩ nhìn Bạch Ngọc Câu, Bạch Ngọc Câu lại nhìn về phía Tịnh Nguyệt tiên tôn đang phi thăng, trong lòng cô thầm nghĩ bà phải làm việc cho tốt nhé!
Không có nhiều tu sĩ yêu thích làm việc như bà đâu, cả quãng đời dài đằng đẵng sau này đều dành cho công việc.
Sẽ hạnh phúc phải không...
Tiên giới.
“Lại lên rồi, lại lên rồi, sao quan giám khảo còn chưa buông tha cho bọn họ thế?”
Bọn họ nhìn lối vào phi thăng hiện ra kim quang mà thở dài ngao ngán.
Vừa rồi bọn họ chưa thể hiện tốt à?
Vẫn chưa đạt sao.
Ở thời điểm bọn họ đang nghĩ ngợi thì Tịnh Nguyệt tiên tôn xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tịnh Nguyệt tiên tôn nhìn sương trắng lượn lờ trên Tiên giới lại nhìn sang mấy người tiên nhân có tu vi sâu không lường được ở trước mặt thì vội vàng chắp tay: “Vãn bối Tịnh Nguyệt, bái kiến các vị tiên nhân.”
Hoa Hoa tiên tử cùng với nhóm tiên nhân vô cùng kinh ngạc: “Ngươi là Tịnh Nguyệt tiên tôn hả?”
Mẹ nó ơi! Sao mà Tịnh Nguyệt tiên tôn và quan giám khảo trông giống nhau thế!
Tịnh Nguyệt tiên tôn vô cùng hoang mang: “Đúng vậy.”
“Cuối cùng ngươi cũng lên rồi, tốt quá rồi!” Quan ghi chép quan cầm giấy bút đánh dấu vào phía sau tên của Tịnh Nguyệt tiên tôn.
Sau đó hắn mỉm cười nhìn Tịnh Nguyệt tiên tôn: “Không biết ngươi muốn làm việc ở nhóm nào?”
Hoa Hoa tiên tử mở miệng nói: “Đến nhóm hoa thảo của bọn ta này, nhóm hoa thảo của chúng ta bla bla...”
Nhóm tiên nhân thấy thế cũng không chịu thua kém, vội vàng nói ưu điểm của nhóm mình ra, công việc khó khăn vất vả thế nào!
Không khổ cực thì không được xem là một công việc tốt!
Tịnh Nguyệt tiên tôn nghe bọn họ nói xong thì phát hiện ra nhóm tiên nhân này và Bạch Ngọc Câu nói giống nhau như đúc.
Về công việc... Bà làm tông chủ ở Thủy Linh tông đã thấy vất vả mệt nhọc lắm rồi, khó khăn lắm mới phi thăng lên đây còn phải làm việc chăm chỉ nữa à.
Bà nghĩ đến đây thì cẩn thận hỏi lại: “Có thể không cần làm gì mỗi ngày không?”
“Ta muốn dành nhiều thời gian nghỉ ngơi chứ không muốn vất vả như vậy.”
Bà nói xong thì thấy nhóm tiên nhân ở trước mặt này đang dùng ánh mắt như nhìn người quái dị để nhìn lại bà.
Trong đầu đám tiên nhân này đang nổi lên bão táp.
“Cái gì? Vẫn còn có tiên nhân không muốn làm việc à? Ngạc nhiên quá!”
“Trời ạ! Đúng là ứng cử viên số một mà!”
“Ta đã chấm Tịnh Nguyệt tiên tôn này rồi! Không ai được tranh giành với ta!”
“Không không không! Bà nên đến nhóm hoa thảo của bọn ta, chỉ cần đọc sách uống trà mỗi ngày thôi!”
Tịnh Nguyệt tiên tôn nhìn thấy mấy vị tiên nhân đang nhìn nhau chằm chằm, trong ánh mắt bùng lên ngọn lửa hừng hực quyết tâm phải giành cho bằng được!
Sau đó nhóm tiên nhân nhảy vào đánh nhau, Tịnh Nguyệt tiên tôn nhìn quan ghi chép đứng bên cạnh thì thấy hắn cũng cất giấy bút đi rồi nhảy vào cuộc chiến.
“Ta nhất định phải giành được Tịnh Nguyệt tiên tôn!”
“A a a a a! Không được phép giành Tịnh Nguyệt tiên tôn với ta!”
“Đánh đi, ai thắng thì được nhận Tịnh Nguyệt tiên tôn!”
Tịnh Nguyệt tiên tôn: “...”
Đây là lần đầu tiên bà gặp phải chuyện mấy người nam nữ cùng nhau tranh giành một người như thế này, nhưng sao vẫn thấy chuyện này có gì đó là lạ!
Đánh nhau xong, trưởng nhóm bảo an chống nạnh đứng dậy, hắn nhìn Tịnh Nguyệt tiên tôn: “Xin chào, xin chào, từ nay về sau ngươi chính là một thành viên trong nhóm bảo an chúng ta!”
Tịnh Nguyệt tiên tôn lúng túng mỉm cười: “Chào ngươi?”
“Ta không thích làm việc lắm nên không chắc có phù hợp vào nhóm bảo an không.”
Trưởng nhóm bảo an vừa cười vừa nói: “Sao mà không phù hợp chứ! Ngươi vào nhóm rồi thì không cần làm gì cả!”
“Ngươi yên tâm! Ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt!”
Đúng là một tiên tôn tốt mà! Chịu hy sinh bản thân vì các tiên nhân khác, thật ra bà cũng rất muốn làm việc đấy!
Nhưng vì không muốn tranh giành công việc với tiên nhân khác mà phải nói trái lương tâm như thế.
Cảm động quá đi, đúng là xứng danh đệ nhất tiên nhân ở tiên giới đấy!
“Đến đây nào, ta dẫn ngươi đi xem nơi ở được chia cho ngươi, chắc chắn ngươi sẽ thích cho mà xem.”
Hai người vừa nói vừa cười rồi cùng nhau rời khỏi nơi này.
Các tiên nhân còn lại thở dài: “Chỉ có thể chờ cơ hội sau vậy, không biết khi nào thì sẽ có tiên nhân mới lên.”
Thật ra cũng không phải bọn họ muốn tuyển thêm người mà là do không còn cách nào khác, bên trên đã nhận ra được bọn họ có ý nghĩ muốn độc chiếm công việc.
Bọn họ nhận được thông báo là trong vòng một ngàn năm, đối với những nhóm chỉ có một hai tiên nhân như nhóm họ thì phải tuyển thêm được một tiên nhân mới nữa!
Nếu không tuyển được thì sẽ phân chia công việc của bọn họ cho những tiên nhân khác!
Đây chính là muốn mạng của bọn họ mà!
Dù mấy vị tiên nhân tức giận đến đâu thì cũng đành thu lại các phân thân đang canh giữ con đường phi thăng, việc mà bọn họ có thể làm bây giờ là chờ đợi các tu sĩ phi thăng tiếp theo!
Lần sau! Bọn họ chắc chắn sẽ giành được!
Tu Tiên giới.
Bạch Ngọc Câu nhìn nhóm tu sĩ đông đảo thì định khoe bộ móng tay mới nhân lúc bọn họ còn chưa đi.
“Khụ khụ!”
Nhanh khen đi nào! Hâm mộ ghen tị chứ!
Đây là bộ móng do đích thân Tiểu Mỹ làm, là bộ móng có một không hai trên thế giới này!
Nhưng lúc này nhóm tu sĩ lại không có tâm trạng nhìn bộ móng tay mới của cô, bọn họ đã có được một số cảm ngộ lúc quan sát thiên kiếp.
Bọn họ cần tìm một chỗ để tập trung lĩnh hội và cảm nhận.
Bạch Ngọc Câu nhìn nhóm tu sĩ nhanh chóng rời đi thì bĩu môi: “Người ở đây chẳng có tí thẩm mỹ gì cả!”
“Chị đại, hay là chúng ta cũng đi lên tiên giới để bọn họ lác mắt!” Tang Tinh mở miệng nói.
Bạch Ngọc Câu nghĩ tới một đám tiên nhân trâu bò ở trên tiên giới thì cuống quít lắc lắc đầu: “Loạn lắm! Không đi!”
Ai da, khi nào mới có một người trên đời này hiểu cô như Tiểu Mỹ đây.
Tiểu Mỹ: “Grào grào grào! Grào grào grào!”
Bạch Ngọc Câu vui mừng nhìn Tiểu Mỹ một chút: “Nếu mi tiếp tục khen ta, ta sẽ nói cho mi hay bộ móng này thật đẹp á!”
[Tiên giới khủng khiếp quá! Tiên giới khủng khiếp quá!]
[Không ngờ tiên giới cũng phức tạp như chỗ chúng ta ở vậy, trong lòng đột nhiên thấy cân bằng, bọn họ còn phải làm việc trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng vô cùng vô tận còn chúng ta chỉ cần làm việc mấy chục năm đã chết rồi!]
[Thật ra streamer có lai lịch thế nào mà sao có thể phi thăng dễ dàng như vậy, có phải là người không?]
“Tông chủ có thể phi thăng thành công là nhờ vào tiền bối!” Hà Linh sư thúc dẫn theo rất nhiều đệ tử của Thủy Linh tông nói cảm ơn với Bạch Ngọc Câu.
Lúc này các sư tỷ đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Các tỷ ấy không ngờ rằng tiểu sư muội tiền bối lại lợi hại như vậy, thích phi thăng thì phi thăng.
Hơn nữa còn ra tay giúp đỡ để tông chủ không phải chịu 90 lượt Thiên Lôi cuối cùng.
Đúng là như thế!
Tiểu sư muội đúng là tổ tông của Tịnh Nguyệt tiên tôn mà!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Xong! Ký Chủ Lại Không Được Bình Thường Rồi!
Chương 84
Chương 84