Khi Trì Am tỉnh dậy thì phát hiện mặt trăng đã lên đến giữa trời.
Cô tỉnh lại trong rừng cây hoang vắng giữa đêm tối, mò mẫm đứng dậy, ngón tay chạm vào cỏ khô trên mặt đất, bình tĩnh phán đoán tình hình hiện tại của mình, không cảm thấy hoảng sợ gì.
Bỗng từ nơi xa có tiếng hú truyền đến, không biết đó là tiếng kêu của sinh vật hắc ám gì, tiếng kêu cực kỳ hung ác và thê lương.
Cô cứng người, tiếp tục sờ soạng, cuối cùng cũng lật người ngồi dậy.
Khu rừng hoang vu trong đêm tối nguy hiểm không kém rừng yêu tinh. Mọi thứ ở đây dường như đều lộ ra vẻ hoang vu, không có động vật, chỉ có những sinh vật đi trong bóng tối, chúng còn nguy hiểm gấp mấy lần khu rừng yêu tinh. Tuy có ánh trăng nhưng ở đây ánh trăng trở nên
mờ nhạt hơn nhiều, ánh trăng mờ ảo reo rắc giữa những nhánh cây khô héo càng thêm ảm đạm, dễ gợi lên trong lòng người ta sự u ám và sợ hãi.
Sau khi Trì Am ngồi dậy cô mới dừng động tác.
Cô khoát một tay lên khuỷu tay như đang suy nghĩ điều gì đó, tay còn lại vuốt ve vạt áo bên người, từ từ vẽ ra một huyết phù.
Cuối cùng khi huyết phù vẽ xong, một tia linh quang chợt hiện ra, Trì Am không ngần ngại đập lá bùa sang bên trái.
Kỹ năng vẽ bùa trong hư không này Trì Am học được khi ở thế giới trước. Phù văn trên cơ thể Niên là một lá bùa Đạo gia chính tông vô cùng tinh thâm. Đáng tiếc là thời gian cô ở lại thế giới đó quá ngắn, cô không có thêm thời gian để lĩnh hội, chỉ có lá bùa hư không này là vẽ được thuần thực nhất.
Khi huyết phù đánh trúng đối phương, huyết quang thoáng hiện lên giúp Trì Am nhìn rõ diện mạo của đối phương.
Yêu tinh mặc áo choàng đành phải rời chỗ ẩn nấp để tránh đòn, nhưng chỗ anh ta giơ tay lên đỡ đòn vẫn bị lá bùa bắn trúng, toàn bộ lòng bàn tay bê bết máu.
Ánh trăng ảm đạm soi rõ bóng dáng của đối phương, giúp Trì Am có thể nhìn rõ yêu tinh này trông như thế nào, đây chính là người cô đã nhìn thấy ở thành Tội Ác vào năm ngoái.
Lúc này anh ta nhìn Trì Am bằng ánh mắt khiếp sợ, nói: “Cô là Chiêm Bặc sự sao? Không đúng, Chiêm Bác sự không có năng lực như vậy.”
Trì Am chậm rãi đứng lên nhìn anh ta nhưng không nói gì.
Yêu tinh kia không quan tâm đến vết thương trên tay, anh ta đọc một câu thần chú yêu tinh, vết thương trên tay cũng nhanh chóng lành lại. Sau khi chữa vết thương trên tay, anh ta bước đến chỗ Trì Am, đứng trước mặt cô nhìn cô nói: “Cô là tình nhân của Diops, tôi sẽ không giết cô đâu.”
Nghe vậy Trì Am liền thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng nở một nụ cười vô cùng ấm áp, lễ phép hỏi: “Không biết ngài xưng hô thế nào?”
“Tên tôi là Celci, tôi từng thuộc tộc yêu tinh lửa.” Calci nói.
Trì Am thở dài: “Đã từng? Vậy còn bây giờ...”
“Bây giờ tôi chỉ là một người bị trục xuất khỏi rừng yêu tinh.” Celci lộ vẻ buồn bã, sau đó liếc nhìn cô, rồi nói: “Năm đó khi Vương phi Tarrans đang mang thai tôi đã tình cờ đi ngang qua và tận mắt thấy Diops sinh ra. Anh ta thừa hưởng dòng máu yêu tinh hoàn hảo nhất của tổ tiên người Tarrans. Anh ta là sự kết hợp hoàn hảo hiếm có giữa yêu tinh và loài người... “
Vị Quốc vương đầu tiên của Tarrans là một yêu tinh, cũng bởi vì vị tổ tiên là yêu tinh nên vị thế của Tarrans trong đại lục rất vững chắc. Hoàng tộc Tarrans là con cháu của yêu tinh, được truyền từ đời này sang đời khác cho đến khi Diops ra đời.
Diops là Vương tử hoàn hảo nhất được thừa hưởng dòng máu của tổ tiên yêu tinh trong số rất nhiều con cháu trong hoàng tộc Tarrans, rừng yêu tinh bị ngăn cấm đã mở ra vì anh ta.
Nhìn bộ dạng sầu não vô cớ của anh ta, lông mày Trì Am nhảy dựng lên, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Không biết mục đích nghi bắt tôi là gì?”
Calci không khỏi nhìn cô một lần, lại phát hiện ra cô không sợ hãi gì, vẫn là dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, dường như lúc này cô không phải tù nhân, mà đang nhàn nhã trong một cung điện lộng lẫy.
Lộ vẻ thực sự... đặc biệt.
“Trông cô... rất không giống bình thường. Bảo sao người kén chọn như Diops lại phải lòng cô.” Celci nói rồi không nhịn được cười: “Nhưng chắc hẳn bây giờ Diops đang rất tức giận nhỉ.”
Trì Am im lặng, không cần nghĩ cũng biết vị Vương tử điện hạ kia bây giờ đang phẫn nộ thể nào, may mà cơn giận này không hướng về cô, cũng không sợ anh lại phát bệnh thần kinh với cô.
Dù sao thì cái bệnh thần kinh của anh cũng không nhằm vào cô, Trì Am cũng không lo lắng.
Mãi về sau cô mới nhận ra suy nghĩ của mình lúc này là sai lầm đến mức nào, hối hận đến ruột gan cũng xanh.
“Tôi muốn đưa cô trở lại rừng yêu tinh.” Celci nói.
“Tại sao?” Trì Am không khỏi hỏi.
“Cô không cần biết.” Vừa nói, Celci vừa đặt tay lên môi thổi một tiếng còi kỳ lạ về phía rừng hoang vu hắc ám.
Không lâu sau Trì Am đã cảm thấy có thứ gì đó rất mạnh mẽ đang tiến lại đây, toàn thân cô căng cứng, véo vào lòng bàn tay mình, cảnh giác nhìn Celci.
Chẳng mấy chốc mà Trì Am đã nhìn rõ thứ đang bay qua khu rừng khô cằn là một con cú đêm ba đầu rất lớn.
Ba cái đầu của nó cùng nhìn qua qua đây, vẻ mặt vô cùng hung dữ, trên người còn mang theo mùi máu hắc ám khiến người ta sợ hãi. Sinh vật bóng tối loại này rất mạnh mẽ, những kỵ sĩ mạnh mẽ nhất của nhân loại cũng không dám đối mặt trực tiếp với chúng, gặp được đại đa số phải đi đường vàng, những tên yêu tinh này lại có thể kêu gọi nó.
Yêu tinh gần gũi với thiên nhiên và chán ghét mọi sự hắc ám, chỉ có yêu tinh sa đọa mới có thể làm bạn với hắc ám.
Rõ ràng Celci giờ đã trở nên sa đọa sau khi bị đuổi khỏi rừng yêu tinh.
Khi Celci bước tới định bắt lấy cô, Trì Am không kìm được mà lùi lại một bước, bắn ra một lá bùa.
Celci đã có kinh nghiệm, anh ta nhấc người lên, nhẹ nhàng tránh đòn tấn công của cô, sắc mặt khó coi nói: “Dù nể mặt Diops nên tôi sẽ không giết cô nhưng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho cô. Cô gái này, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn hơn đi, nếu không cô sẽ phải chịu khổ đấy.”
Trì Am hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi xin lỗi, tôi muốn đến tháp Rắn để cứu mẹ và hai chị em của tôi.”
“Tháp Rắn sao? Có phải là tháp Rắn của Hochilas không?” Trên mặt anh ta lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
“Đúng vậy, tôi là Nhị công chúa của Calivert, tôi nhất định phải cứu họ!” Trì Am kiên định nói tiếp: “Nếu không cứu được bọn họ tôi sẽ không đi đâu hết! Cho nên, tôi rất xin lỗi tôi không thể đi theo anh được.”
Calci cau mày, có vẻ cực kỳ mất hứng.
Trì Am bình tĩnh nhìn anh ta, trong đôi mắt là vẻ bình tĩnh thâm thúy, âm thầm siết chặt tay, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Mặc dù Celci là một yêu tinh bị trục xuất, nhưng anh ta vẫn sở hữu mọi thứ mà một yêu tinh nên có, cho dù là vẻ đẹp hay tài năng của một yêu tinh. Ngay cả khi Chiêm Bặc sự có được những khả năng kỳ dị thì cô vẫn không thể chịu nổi
một đòn tấn công của yêu tinh mạnh mẽ thế này.
Celci cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi có thể giải cứu mẹ và các chị em của cô, nhưng cô phải đi theo tôi.”
“Thật không?” Trì Am nghi ngờ hỏi.
“Yêu tinh không bao giờ nói dối!” Celci nói: “Tôi thế bằng chú ngữ của tộc yêu tinh.”
Ngay lúc đó Trì Am rõ ràng đã cảm nhận được sự dao động của một thứ pháp tắc, nó vụt qua nối liền mối liên hệ giữa hai người. Chú ngữ của yêu tinh là một trong những ngôn linh được pháp tắc của thế giới này công nhận, nói là phải làm theo những gì đã nói, nếu không chắc chắn yêu tinh sẽ bị trừng phạt.
Sau khi phát hiện ra sức mạnh ẩn chứa trong đó, cuối cùng Trì Am cũng thoải mái hơn: “Được thôi, chỉ cần anh có thể cứu mẹ và chị em của tôi thì tôi sẽ đi cùng anh ngay lập tức mà không oán thán gì.”
Chẳng phải chỉ đi vào rừng yêu tinh thôi sao, chỉ cần cô có thể sống thì sẽ không sợ bị chia cắt với Diops. Mặc dù Trì Am có hơi lo lắng rằng không biết bây giờ Diops có đang tức giận lắm không, có nghẹn đến mức biến mình thành kẻ biến thái không, nhưng bây giờ cô không thể thoát khỏi tay của yêu tinh này, vậy thì tốt hơn hết là nên hoàn thành mong ước của Lilian trước.
Trong lòng đã quyết định, Trì Am nhanh chóng bình tĩnh lại, quyết định tiếp theo đi được tới đâu hay tới đó.
“Cứ quyết như thể nhé.” Celci nói, rồi nhảy lên lưng con cú ba đầu, đưa tay về phía cô: “Đi, chúng ta khởi hành ngay bây giờ.”
Trì Am vươn tay ra để anh ta kéo mình lên lưng con cú ba đầu.
Cú ba đầu cất tiếng kêu khàn khàn bay vào bầu trời đêm, vỗ cánh bay theo hướng mặt trăng mọc.
Ngay sau khi họ rời đi không lâu đã có một nhóm Nguyệt Quang Long bay qua, lượn vòng giữa không trung một vài vòng rồi mới hạ cánh xuống đất.
Người đàn ông đẹp trai, tóc bạc nhảy xuống từ sau lưng con Nguyệt Quang Long trầm mặt đi tới, ánh mắt anh nhìn khắp bốn phía rồi đột nhiên giơ tay niệm chú ngữ của yêu tinh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Chương 77
Chương 77