DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Chương 91

Trì Tâm lạnh lùng liếc nhìn cô, quay mặt sang một bên, nói với giọng điệu quật cường: “Tôi không cần chị quan tâm!”

Viên Viên nghe vậy thì liền tức giận nói: “Cậu nói vậy thật quá đáng. Trì Am quan tâm đến cậu thôi mà. Nghe nói cậu ngất xỉu nên cậu ấy mới vội vàng chạy tới xem.”

“Tôi không cần chị ta đến xem!” Trì Tâm lạnh lùng nói.

Trì Am không nói lời nào, trên mặt lộ vẻ buồn bã, nhưng trong lòng thì đang tấm tắc lấy làm kỳ lạ, xem ra mình trông cũng xinh phết đấy chứ, là

một thiếu nữ xinh đẹp mảnh mai khiến người ta thương tiếc.

“Chị đi đi, tôi không cần chị quan tâm.” Trì Tâm nói tiếp, ý xông người đuổi người rất rõ ràng.

Trì Am kéo ghế ở bên cạnh sang, ngồi xuống trước giường nói: “Em là em gái chị, chị không quan tâm thì quan tâm ai? Tâm Tâm, em không thoải mái ở đâu?”

Trì Tâm gục mặt vào trong chăn, phớt lờ không để ý đến cô.

Lúc này, bác sĩ của trường không biết đi đâu đã quay lại, nhìn thấy Trì Am và Viên Viên đang ở đây thì liền nói với Trì Am: “Bạn học Trì Am, em gái em hơi thiếu máu. Còn lại thì không có vấn đề gì, đừng quá lo lắng.”

Vẻ mặt Trì Am lộ vẻ nhẹ nhõm, khách khí nói với bác sĩ: “Vâng, cảm ơn thầy ạ.”

Bác sĩ không nói gì, pha một ly trà, ngồi trong góc chậm rãi uống.

Nghe lời bác sĩ nói, Trì Tâm lại thúc giục Trì Am rời đi, nhưng Trì Am vẫn không chịu đi, giả bộ làm một chị gái tốt quan tâm em, vẫn ngồi tại chỗ nói: “Sắp hết giờ học rồi, chị không trở lại lớp nữa. Chúng ta cùng về nhà.”

Nghe được lời cô nói, Trì Tâm rất tức giận, mở to đội đen nhánh nhìn cô, từ đôi môi tái nhợt phun ra câu nói lạnh lùng: “Tôi đã nói rồi, không cần chị quan tâm, chị biến đi!”

Cô em gái này đúng là không dễ thương tí nào!

Nụ cười trên mặt Trì Am vẫn không thay đổi, nhẹ giọng thì thầm: “Tâm Tâm ngoan, đừng nóng nảy! Em còn đang ốm, tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe đau.”

Sau khi Trì Tâm phát hiện mình không thể đuổi cô đi thì liền vùi mình vào trong chăn, giấu mặt không nhìn cô nữa.

Viên Viên thấy cô ấy hành động như vậy, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, nhưng cô vẫn tôn trọng Trì Am, không nói lời nào, chỉ nói với Trì Am: “Cậu ở đây với cậu ấy nhé, tớ về phòng học lấy cặp sách cho cậu.”

Trì Am nói lời cảm ơn với cô ấy.

Giờ học nhanh chóng kết thúc, đồ của Trì Am và Trì Tâm đã được bạn cùng lớp mang đến giáp, Trì Am kéo Trì Tâm, thay đồng phục học sinh rồi lại kéo cô ấy đi.

Trì Tâm vẫn là vẻ mặt bướng bỉnh không muốn để ý đến cô.

Hai chị em nhìn giống hệt nhau nhưng cũng khá dễ phân biệt, vì chị gái Trì Am là khỏe đẹp, da dẻ hồng hào, làm việc không nhanh không chậm, đối xử tử tế, dễ mến khiến người ta có ấn tượng tốt, là nữ thần trường học. Còn Trì Tâm thì xanh xao yếu ớt, như mỹ nhân bệnh, tính cách thì cô độc, nhất là khi đối mặt với người chị song sinh của mình thì luôn tỏ ra hết sức miễn cưỡng.

Vẻ đẹp yếu đuối nhìn chung rất dễ khơi dậy cảm xúc khác lạ trong lòng người, Trì Tâm chính là một ví dụ như thế, dù cô có làm gì đi chăng nữa thì trong trường vẫn có rất nhiều học sinh thích cô giống như Trì Am.

Tất nhiên là so với sự hoàn hảo trong từng hành động của Trì Am thì Trì Tâm lộ ra vẻ giống người thường hơn nhiều. Không phải ai trên đời này cũng thích những người quá hoàn hảo, điều đó sẽ khiến người ta cảm thấy quả giả tạo, ngược lại, một số mỹ nhân trông có vẻ chân thật hơn thì lại có cảm giác gần gũi hơn, khiến mọi người muốn chiều chuộng cô ấy.

Hai chị em bước ra khỏi cổng trường trong ánh chiều tà.

Trường học trong bóng trời chiều ngả về tây, một bóng người màu đen đứng đó, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang rời đi của bọn họ. Ánh mặt trời lặn còn vương lại chiếu lên người anh ta, nhưng không thể xóa mờ đi màu đen dày đặc trên đó, trên mặt đất không có bóng người. Những học sinh ở xung quanh đi lướt qua anh ta mà như không thấy, không ai nhận ra sự tồn tại của anh ta.

Trì Am như đã nhận ra điều gì, cô giả vờ vô ý thức quay đầu nhìn lại.

Ngôi trường trong ánh hoàng hôn giống như

một nhà thờ trải qua bao thăng trầm của cuộc sống, đẹp đẽ và trang nghiêm, trong ánh hoàng hôn nặng nề, ở khuôn viên trường có một đàn quạ đậu trên tháp chuông, yên bình như tranh vē.

Trước của trường học có nhiều xe ô tô cá nhân sang trọng đang đậu, học sinh lần lượt leo lên xe để về nhà.

Hai chị em vừa ra khỏi cổng trường thì một chiếc xe ô tô màu đen đã chạy tới, một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ công sở đứng đắn mở cửa bước xuống, kính cẩn nói với họ: “Cô Trì Am, cô Trì Tâm, mời lên xe.”.

Trì Am thuận theo bản năng của cơ thể, nhẹ nhàng nói: “Bà Khâu, bà đã vất vả rồi.”

Trì Tâm ngẩng đầu bước vào trong xe.

Trì Am cười với bà Khâu rồi ngồi vào theo.

Dường như bà Khâu đã quen với thái độ của hai vị tiểu thư này nên cũng không quan tâm lắm. Sau khi xe bắt đầu di chuyển về phía trước bà cũng hỏi thăm tình hình của hai chị em ở trường hôm nay, nghe nói Trì Tâm ngất xỉu trong giờ học thì lập tức biểu hiện vẻ mặt quan tâm, nói: “Sức khỏe của cô Trì Tâm phải bồi bổ cho tốt. Ông Trì bà Trì luôn lo lắng cho sức khỏe của cô Trì Tâm.”

Trì Tâm có vẻ không hứng thú lắm, nói: “Tôi không muốn uống thuốc hay thức ăn bồi bổ khí huyết gì hết, mấy người không cần quan tâm đến tôi!”

Đúng là một đứa con cứng đầu thích làm trời làm đất.

Vào lúc này có lẽ Trì Am nên khuyên nhủ cô nàng, nhưng cô lại lười để ý đến cô ấy nên liền nhắm mắt ngồi một bên, nhưng trong đầu thì đang suy nghĩ đến nhiều chuyện, nghĩ về những gì sẽ xảy ra sau khi cô chết ở thế giới kia, nghĩ về việc cô cảm nhận được khí tức mang năng lượng đặc biệt đó ở trường, lắng nghe những lời của bà Khâu và Trì Tâm, âm thầm phân tích thế giới này.

Có vẻ như bà Khâu này là trợ lý cuộc sống được ba mẹ Trì sắp xếp để chăm sóc cho cặp con gái sinh đôi, hai người không ở trong nước.

Nửa giờ sau, xe lái vào một biệt thự kiểu trang viên.

Trong biệt thự trồng một mảng lớn hoa hồng đỏ rực. Dưới ánh hoàng hôn, hoa hồng màu đỏ máu như nhuộm bằng máu tươi, cả thế giới tràn ngập hơi thở sa đọa đầy ma mị.

Xe dừng trước biệt thự, một quản gia mặc bộ đồ theo kiểu người Anh đã đợi sẵn ở cửa đi tới mở cửa xe, cung kính nói: “Hai vị tiểu thư, hoan nghênh về nhà!”

Đọc truyện chữ Full