DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Chương 95

Chủ nhân của bàn tay đó đang ngồi trước giường, đôi mắt đen u ám nhìn cô gái đang bất an trên giường, cuối cùng không nhịn được, cúi xuống kéo cô vào lòng, nhẹ vỗ về lưng cô.

Trong vòng tay quen thuộc này, cuối cùng Trì Am cũng bình tĩnh lại.

Khi cô tỉnh lại thì tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.

Vừa mở mắt ra đã thấy người đàn ông áo đen tóc dài đen đang ngồi trước giường, Trì Am giật mình, lại nghĩ đến người đàn ông ôm cô ngủ lúc trước, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.

“Anh... anh đến từ khi nào vậy?” Trì Am cảnh giác hỏi, trong lòng hoài nghi không biết người đàn ông đã ôm cô có phải là anh ta không.

Người đàn ông ngồi đó nhìn cô một lúc rồi nói: “Quả nhiên cô không mất trí nhớ.”

Trì Am cúi gằm mặt nói: “Thì sao?”

“Chẳng sao cả.” Người đàn ông nhìn cô dò xét bằng một đôi mắt màu tím, trong mắt có điều gì đó lóe lên mà cô không hiểu được.

Trì Am nhìn đôi mắt tím này, khuôn mặt giống Tư Ngang này và cả chiếc nhẫn anh ta đeo trên tay, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm ức xót xa khó tả. Cô thậm chí không nhịn được mà hoài nghi trong giấc mơ vừa rồi của cô người ôm cô thực sự đúng là người đàn ông này, có lẽ anh ta đúng là Tư Ngang...

Chết tiệt, nếu anh ta thực sự là Tư Ngang thì Trì Am chỉ muốn đánh anh ta, sau đó lại đá anh ta, không bao giờ muốn anh ta nữa!

Người đàn ông nhìn cô một lát rồi nhanh chóng biến mất trong không khí khi có người đến phòng y tế.

Trì Am mở to mắt, cảm nhận được sự dao động luồng sức mạnh kia, bắt đầu tự hỏi người đàn ông này rốt cuộc là dạng tồn tại gì, có lẽ còn có những sinh vật khác ngoài con người tồn tại trên thế giới này.

Những người vào phong y tế là học sinh lớp 121, còn có cả Trì Tâm, họ đều đến thăm Trì Am đang ốm và mang đồ ăn trưa đến cho cô.

Trì Am dựa vào gối ngồi trên giường, chỉnh lại mấy sợi tóc rối bù, mỉm cười với các bạn trong lớp quan tâm đến mình, cảm ơn bọn họ đã đến thăm cô.

Trì Tâm lãnh đạm đứng một bên nhìn, không nói lời nào.

Nói xong mấy câu Viên Viên liền đuổi người đi, nói: “Trì Am vẫn còn đang bệnh, các cậu đừng làm ồn quấy rầy cậu ấy nghỉ ngơi.”

Mọi người thức thời dặn Trì Am mấy tiếng rồi rời đi, cuối cùng chỉ có Viên Viên và Trì Tâm là không rời đi.

Bữa trưa Viên Viên mang đến là cháo thịt nạc với rau và sủi cảo tôm, những món này đều là đồ mang đến từ nhà ăn của trường. Mặc dù là thức ăn lấy từ nhà ăn nhưng vì Học viện Thánh Tâm là một trường quý tộc nên thức ăn trong nhà ăn cũng không kém gì đồ trong những khách sạn cao cấp. Cháo thịt nạc thơm phức, sủi cảo tôm cũng đầy đủ hương vị. Dù không đói bụng nhưng Trì Am vẫn ăn được hơn phân nửa.

“Khẩu vị của cậu vẫn tốt, xem ra cậu sẽ mau chóng khỏi bệnh thôi.” Viên Viên vui vẻ nói.

Trì Tâm ngôi một bên, nhìn hoa văn trên móng tay xinh đẹp của mình rồi nói: “Sức khỏe chị ta lúc nào chả tốt, mấy người không cần phải lo lắng cho chị ta làm gì đâu!”

Viên Viên vừa nghe giọng điệu hờ hững của cô ta là đã tức giận, lạnh lùng nói: “Chị gái cậu bị bệnh mà cậu còn ở đây nói những lời châm chọc như vậy. Đây là thái độ của người làm em gái sao?”

“Chuyện của chị em chúng tôi cậu là người ngoài thì quan tâm làm gì?” Trì Tâm bất mãn nói.

Vẻ mặt Viên Viên càng khó coi hơn, cô liếc nhìn Trì Am rồi nhìn lại, không nói lời nào, tránh cho Trì Am bị khó xử.

Buổi tối hai chị em trở về nhà, Trì Am lại nhận được sự tiếp đón ân cần ấm áp của bà Khâu và quản gia, Trì Tâm đứng một bên thì cau chặt lông mày, cuối cùng không thèm nhìn vẻ mặt giả dối của họ nữa mà đi thẳng về phòng.

Sau khi trở về phòng, Trì Tâm buồn bã bổ nhào lên giường.

Rõ ràng họ là chị em sinh đôi, tại sao mọi người chỉ nhìn thấy Trì Am, chỉ quan tâm đến Trì Am? Trì Am sinh bệnh một lần thì như trời sụp, còn cô ta thường xuyên đau ốm thì những người đó lại chỉ tỏ vẻ nhìn nhiều thành quen, càng ngày càng ít quan tâm đến cô ta. Ngay cả ba mẹ đang

nước ngoài mỗi lần hỏi thăm cũng chỉ có vài câu lấy lệ, không thèm quan tâm gì thêm...

Cô ta ghen tị với Trì Am, cũng chán ghét đối phương, càng ghét việc Trì Am quan tâm đến mình hơn, bởi vì cô ta hoàn toàn không muốn điều đó.

Nếu cô ta đã không thể quan tâm đến Trì Am, thì Trì Am cũng đừng quan tâm đến cô ta!

“Satan, anh có ở đó không?” Trì Tâm lấm bấm.

Một cơn gió chợt thổi qua khiến căn phòng chìm vào bóng tối, người đàn ông có mái tóc đen và đôi mắt màu tím từ bước ra trong bóng tối, ngồi

mép giường nhìn cô gái đang nằm trên giường, vén tóc cho cô ta, trên mặt nở một nụ cười xấu xa, nói: “Cô gái của tôi, em gọi tôi sao?”

Trì Tâm ừ một tiếng, khẽ lùi lại rút tóc mình về.

Người đàn ông nhìn cô ta cười nhẹ nhàng.

Trì Tâm lại lùi lại lần nữa, cảnh giác nhìn anh ta, chỉ sợ anh ta lại bất ngờ hôn mình như đêm qua. Nếu không phải Trì Am đột nhiên xông vào thì có lẽ... nghĩ đến kết quả, cô ta vừa xấu hổ, vừa khó chịu, vừa tức giận. Cô ta không thích người đàn ông ác độc này, cô ta chỉ thích một người đàn ông, triệu hồi người đàn ông này tới cũng chỉ vì muốn có được tình cảm của người kia.

Satan rất giỏi đùa bỡn tình cảm của nhân loại, cô ta làm giao dịch với Satan chỉ vì một mục đích duy nhất.

“Satan, anh biết chị Trì Am của em không? Chị ta cũng có khuôn mặt giống em, anh... tại sao anh không thử ở bên chị ta...” Trì Tâm nói một cách thận trọng.

Người đàn ông nhìn cô bằng thần sắc khó lường, lười biếng nói: “Tôi đến đây theo sự triệu hồi của em. Em là con mồi của tôi. Em muốn chắp tay nhường Satan vĩ đại cho người khác sao?”

Cảm nhận được sự tức giận của anh ta, Trì Tâm lập tức cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.

Đọc truyện chữ Full