DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Chương 612: Đại Lục Vũ Thiên

Thuở nhỏ nguyên chủ mất cả phụ mẫu, gần như là được trưởng bối trong tộc nuôi lớn, mặc dù là nữ tử nhưng lại rất có thiên phú, cho nên trong tộc cũng không khắt khe, nàng được nuôi dạy giống như các cô nương nhà họ Trì khác. Hơn nữa người mà nguyên chủ tiếp xúc từ trước đến nay đều là người nhà họ Trì, bởi vì tuổi còn nhỏ, rất ít khi ra ngoài, đa số thời gian đều chăm chỉ tu luyện trong gia tộc.

Nguyên chủ cũng không thân thiết với đám tỷ muội trong nhà, đây là đặc tính của võ giả.

Cả đời võ giả theo đuổi võ học, không ngừng nỗ lực tu luyện, các nàng hiếm khi giống như những cô nương bình thường chỉ chăm chăm chú ý vào mấy chuyện ăn, mặc, ở, đi lại, càng sẽ không lãng phí thời gian cho những buổi tụ tập ganh đua so sánh không cần thiết giữa mấy cô nương với nhau.

Nhưng Trì Tinh là một ngoại lệ.

Hình như là một năm trước, dường như Trì Tinh đã biến thành một người khác, vốn dĩ là một người chỉ biết miệt mài nỗ lực tu luyện lại biến thành một tiểu thư thế gia chỉ biết hưởng thụ, không còn toàn tâm toàn ý tu luyện võ học nữa. Cho dù như thế, tu vi của nàng ta cũng không thụt lùi, trái lại còn tiến bộ rất nhanh, người trong tộc thấy thế cũng không quản nàng ta nữa.

Con đường võ học, vốn nhìn vào sự giác ngộ và cố gắng của chính bản thân người đó, người bên ngoài cố ép cũng không được.

Trì Tinh làm ra rất nhiều chuyện trong mắt những cô nương cố gắng tu luyện nhà họ Trì kia coi là kỳ quái, thường hay ra ngoài, qua lại với võ giả bên ngoài, lấy danh nghĩa là nghiên cứu thảo luận võ học, lý do vô cùng chính đáng, hơn nữa tu vi của nàng ta cũng tăng lên, cũng chứng minh nàng ta cũng không phải là chỉ biết ham chơi.

Võ giả cũng không phải cứ miệt mài tu luyện là có thể tiến bộ, khi tu luyện tới một giai đoạn nhất định thì phải vào đời tìm kiếm con đường võ học của riêng mình, nhưng bình thường đều là tu luyện tới cấp võ tướng thì mới có thể rời khỏi nơi tu luyện.

Võ giả mới mười mấy tuổi đã có thể ra khỏi võ đồ, tu luyện tới võ sĩ đã được xem như là thiên tài.

Trì Am cũng được coi là một người có tư chất không tệ trong đám cô nương nhà họ Trì, mười sáu tuổi đã là võ sĩ cấp chín, có hi vọng thăng cấp làm võ sư trước năm hai mươi tuổi.

Mà tư chất của Trì Tinh chỉ có thể coi là tầm trung, cũng không phải dạng ưu tú nhất, Trì Tinh mười tám tuổi và Trì Am mười bảy tuổi có cùng cấp bậc, vẫn chưa đạt tới năng lực bước vào hàng ngũ võ tướng. Bởi vì đủ loại hành vi của Trì Tinh, dưới con mắt mọi người chắc chắn họ đều coi là rất kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ ra được là kỳ quái ở chỗ nào.

Trì Tinh cũng cải thiện mối quan hệ với tỷ muội trong nhà, khiến ở nhà họ Trì từ trên xuống dưới gần như đều thích nàng ta.

Cho nên, khi người của thành Thiên Ma bảo thành Lâm Xuyên đưa một cô nương nhà họ Trì đến thành Thiên Ma, Trì Tinh không muốn đi, chỉ tặng chút lễ mọn thôi đã có rất nhiều người nói tốt cho nàng ta, cuối cùng mới đẩy Trì Am vẫn luôn chăm chỉ tu luyện ra làm vật hi sinh.

Trì Am hơi nheo mắt lại, sắp xếp lại một số mảnh vụn trong trí nhớ, nghi ngờ lai lịch của Trì Tinh.

Đầu tiên, Trì Tinh có thể là một người xuyên việt, hơn nữa còn là một người xuyên việt biết nguyền rủa.

Về phần vì sao nàng ta cách mấy ngàn dặm mà hạ chú nàng, không loại trừ khả năng trước đây giữa hai tỷ muội có thù oán, hoặc là Trì Tinh có thù oán với thành chủ thành Thiên Ma.

Nguyên chủ và Trì Tinh không có tiếp xúc gì, cũng không có khúc mắc về mặt lợi ích, chuyện thù oán này có thể loại trừ.

Vậy chính là nàng ta có thù oán với thành chủ thành Thiên Ma, nàng ta muốn làm hại thành chủ thành Thiên Ma.

Nếu như Trì Tinh đúng thật là người xuyên việt, đáng lý ra nàng ta không nên kết thù kết oán với thành Thiên Ma xa xôi này, trừ khi nàng ta là một nhân sĩ chính nghĩa, muốn trừ ma diệt bạo cho người đời, mới có thể chủ động ra tay.

Có thể không?

Trì Tinh trông có vẻ là người không dễ sống chung, thậm chí trong mắt nàng ta còn có vẻ lạnh bạc, cũng không phải là một nhân sĩ chính nghĩa nhiệt huyết sôi trào, lý do này cũng có phần gượng ép.

Trì Am không nghĩ ra nổi mục đích của Trì Tinh là gì, cộng thêm hiện tại cũng không gặp được người thật, không có cách nào biết rõ ràng, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

Cuối cùng, Trì Am không muốn tiếp tục lãng phí thời gian trong trận phong ma này nữa, nàng thuyết phục Tư Ngang dùng ma khí phong ấn nguyền rủa trong cơ thể nàng.

Nam nhân trông rất không vui, ngoại trừ vẻ không vui biểu hiện ra bên ngoài, thì cảm xúc nhiều hơn chính là lo lắng sợ hãi, còn có đau lòng.

“Không sao đâu, dù sao thì cũng tốt hơn sau này ta biến thành con rối, ngộ nhỡ mục tiêu của đối phương là chàng, muốn khống chế ta để giết chàng thì sao? Nếu như ta thật sự ra tay với chàng, nhất định chàng sẽ không đánh trả, nếu như chàng xảy ra chuyện gì, chẳng phải ta sẽ đau lòng tới chết sao?” Nàng cười nói.

“Ta sẽ không chết.” Nam nhân thành thật nói: “Chỉ cần có thiên ma ở đây, ta sẽ không phải chết.”

Trì Am thấy hắn không chịu, chỉ có thể ra liều thuốc mạnh: “Nếu như người khống chế ta có ý đồ xấu với ta, ra lệnh cho ta rời khỏi chàng thì sao?”

Khuôn mặt nam nhân lập tức thay đổi, hai mắt đẫm máu, gần như sắp nổi giận.

Tốt lắm, liều thuốc mạnh này đã chạm đến vảy ngược của hắn rồi.

Cuối cùng hắn chỉ có thể đồng ý.

Nói thực ra, quá trình dùng ma khí để phong ấn nguyền rủa cũng không dễ chịu gì.

Ma khí là ma khí của thiên ma, đi vào trái tim của võ giả, xung khắc với võ lực của võ giả, chỉ hơi không cẩn thận chút thôi là sẽ xung đột với võ lực, phá hủy gân mạch của võ giả, thậm chí có thể khiến trái tim nổ tung thành máu thịt lẫn lộn.

Trì Am cảm thấy quá trình này còn đáng sợ hơn cực hình tra tấn người thường, sau khi kết thúc, nàng đã đau đến nỗi mất cảm giác, ngất ba ngày ba đêm mới tỉnh lại.

Khi tỉnh lại, nàng đã trở lại phòng ngủ chính trong phủ thành chủ thành Thiên Ma, trên người đắp chăn mềm mại ấm áp.

Mọi thứ dường như không khác gì mấy tháng trước.

“Nàng không sao chứ?” Nam nhân ngồi xổm trước giường nhìn nàng.

Trì Am thở sâu, ngồi dựa vào thành giường, nghiêng đầu cười với hắn: “Không sao, ta rất khỏe mà.”

Nam nhân nhìn thấy khuôn mặt vẫn hơi tái nhợt của nàng, trong lòng đau xót, ma phong không bị khống chế điên cuồng thổi, đồ vật trong phòng đều rung lên.

Trì Am bất đắc dĩ nghiêng người qua ôm hắn, nâng mặt hắn lên hôn chụt một cái.

Rồi xong, chỉ trong nháy mắt bầu không khí đã dừng lại, dường như ngay cả mây đang xoay vòng không ngừng trên không trung thành Thiên Ma cũng hơi đứng im lại.

Sau khi giải quyết xong nguyền rủa trong cơ thể, Trì Am tiếp tục tập trung tinh thần vào việc tu luyện bận rộn của mình.

Chuyện lần này cũng cho nàng một đòn cảnh cáo, khiến nàng hiểu rõ tu vi hiện tại của mình quá thấp, kẻ thù nàng cần đối phó không chỉ có thiên ma mà còn có người xuyên việt không biết từ thế giới gì xuyên tới, không thể chủ quan coi nhẹ được.

Tu luyện không biết thời gian, đến lúc Trì Am lại bị tên nam nhân nào đó quấn lấy kết thúc tu luyện một lần nữa, chuẩn bị cho thế giới của hai người thì đột nhiên lại nghe tin thành Thiên Ma có sứ giả hoàng tộc tới thăm.

Đọc truyện chữ Full