DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Chương 621: Đại Lục Vũ Thiên

Cho đến khi máu trong ao sắp bị ngâm thành nước trong, cuối cùng đám người kia cũng đột phá được sự truy sát cản đường của mãng ma, vô cùng nhếch nhác xông tới đây.

Trì Am và Tư Ngang trốn vào trong một gian phòng tối khác… Đây là vị trí do mãng ma chỉ cho họ, có thể nhìn rõ được đám người xông vào đây.

Trong nhóm người này, có hoàng tộc do Hiên Viên Hoàng cầm đầu, còn có mấy người quý tộc thế gia, tu vi đều từ võ vương trở nên.

Người có thể đi đến nơi này, tu vi đều không thấp, mà những người tu vi thấp không phải đã bị ma vật trong tối ngăn cản từ lúc mới bắt đầu thì chính là vẫn đang giãy dụa đau đớn trong bẫy, hoặc là đã sớm chết bởi những điều ngoài ý muốn.

Trì Am nhìn sang, rất nhanh đã nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Trì Tinh trong đám người.

Vẻ mặt Trì Tinh lạnh lùng hờ hững, không nhìn ra được cảm xúc, chỉ có ý phẫn nộ trong cặp mắt kia là gần như không giấu được.

Bên cạnh Trì Tinh còn có Thập Lục công chúa, Thập Lục công chúa còn thảm hại hơn Trì Tinh, thậm chí còn bị thương, nếu không phải có Thập Thất hoàng tử bảo vệ thì căn bản nàng ấy sẽ không đến được chỗ này.

Lúc đám người đi vào vẫn còn rất cảnh giác, lo lắng con mãng ma không biết đã trườn đi đâu kia sẽ xuất hiện tiếp tục tấn công bọn họ.

Con mãng ma kia không biết đã sống ở đây bao lâu rồi, ngày ngày bị ma khí nơi đây xâm nhập vào cơ thể, cấp bậc của nó đã thoát ra khỏi cấp của dã thú bình thường, trở thành sinh vật bất tử bất diệt. Lúc trước bọn họ hợp lực đối phó nó, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay, muốn giết nó là chuyện hoàn toàn không có khả năng, có thể sống sót đến đây cũng là do mãng ma đột nhiên rời đi.

Mặc dù đại điện cực lớn, nhưng vì trống không nên khiến người ta liếc mắt nhìn qua là có thể nhìn hết.

Khi thấy au máu chiếm diện tích cực lớn kia, có người ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”

Trải qua Tư Ngang hấp thụ một lần, lúc này màu máu trong ao đã nhạt đi rất nhiều, gần như không sủi bọt khí lăn tăn nữa, nhìn qua thì chính là một hồ nước trong yên ả, tỏa ra luồng khí tà dị, làm cho người vừa nhìn liền sinh ra liên tưởng không tốt.

Hiên Viên Hoàng rất bình tĩnh nhìn ao máu kia, ánh mắt đảo quanh do dự, trong lòng có vài phần ngạc nhiên nghi ngờ, không biết bây giờ hai người kia đã đi đến chỗ nào. Hiên Viên Hoàng không hoài nghi năng lực của thành chủ thành Thiên Ma, hắn có được huyết thống của thiên ma, lăng mộ đại đế này hoàn toàn không làm khó được hắn.

Bí mật của Hiên Viên thị có rất ít người biết, mà trong hoàng tộc, chỉ có Hiên Viên Hoàng mới có tư cách biết, vào lúc Hiên Viên Hoàng kế thừa hoàng vị, cũng là lúc biết được tất cả từ trong miệng Hiên Viên Hoàng đời trước, biết mối quan hệ giữa Hiên Viên thị và thiên ma.

Khi tiến vào lăng mộ đại đế này, lúc Hiên Viên Hoàng cảm nhận được ma phong trong lăng mộ là đã lờ mờ hiểu lăng mộ đại đế này có quan hệ với Hiên Viên thị. Cho đến khi đi đến đây, nhìn thấy ao máu này, hắn ta có thể xác định được chủ nhân của lăng mộ này.

Sau khi xác định được, hắn ta đã hiểu ra vì sao lăng mộ này chỉ chính tay thành chủ thành Thiên Ma mới có thể mở ra. Đoạn đường này, hắn ta không hề nhìn thấy thành chủ thành Thiên Ma, trong lòng thầm suy đoán chắc hẳn hắn đã sớm đi vào trung tâm lăng mộ này rồi.

Trong lúc Hiên Viên Hoàng suy tư, đã thấy đám người kia đang tìm kiếm xung quanh, sau khi không tìm được gì cả, ánh mắt mọi người nhìn vào trong ao máu chiếm cả nửa cái cung điện kia.

Theo suy nghĩ bình thường thì chủ nhân của lăng mộ đại đế này sẽ không vô duyên vô cớ lại xây một ao máu ở đây. Từ khi bọn họ bắt đầu đi vào lăng mộ này, mặc dù trải qua rất nhiều cạm bẫy, cũng tìm được không ít bảo tàng, từ đó có thể thấy được, chủ nhân của lăng mộ đại đế này cũng không phải người gian ác gì, sẽ không xây ao máu để hại người.

Khi nghĩ như vậy, đã có võ giả nóng vội nhảy xuống.

Sắc mặt Hiên Viên Hoàng khẽ biến, đang muốn ngăn cản, chỉ thấy trong mấy người con trai đi cùng hắn ta có hai người sợ đối phương lấy được đồ trong huyết trì, vậy nên cũng nhảy xuống theo.

Sắc mặt Hiên Viên Hoàng tái xanh, vung tay áo một cái, rồi mắt lạnh nhìn hai đứa con trai nhảy xuống đâm đầu vào chỗ chết.

“A a a…”

Người trong ao máu thốt ra tiếng kêu thảm thiết, mấy người nhảy xuống ao máu vừa kêu thảm vừa giãy dụa bào lên bờ, đến lúc bọn họ bò lên được, chỉ thấy quần áo trên người bọn họ đã bị ăn mòn hết, lộ ra máu thịt đẫm máu bên trong, thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng trong máu thịt.

Mấy người đó không ngừng kêu đau đớn, người bên cạnh cuống quýt cho bọn họ nuốt đan được, phát hiện không có tác dụng với vết thương trên người bọn họ.

“Huyết trì này quá độc.”

Đám người sợ hãi nhìn ao máu yên ả kia, rõ ràng trông không có gì đặc biệt, thậm chí ngay cả chút mùi máu tanh cũng không ngửi thấy, lại không ngờ bên trong nó có càn khôn.

Trì Am ở trong mật thất nhìn thấy cảnh này, cũng có hơi kinh ngạc.

Sức mạnh trong ao máu này đã được Tư Ngang hấp thu bảy tám phần, không ngờ còn có thể khiến người khác bị thương nghiêm trọng như vậy, bởi vậy có thể thấy được sức mạnh mà năm đó Hiên Viên Hoàng đời thứ nhất để lại đáng sợ như thế nào, khi đó Hiên Viên Hoàng đã trở thành võ đế, trên người có sức mạnh của thiên ma, mà sức mạnh cuối cùng của ông ta ngoại trừ ngưng tụ ra một viên Thiên Ma Nhãn thì còn có một phần nhỏ hóa thành nước máu trong hồ này.

Nhưng mấy người này còn có thể may mắn leo lên bờ, giữ được một mạng, cũng xem như may mắn.

Sau khi biết sự lợi hại của ao máu này, không ai dám tiếp tục nhảy xuống nữa.

Đám người đứng trước ao máu, không khỏi buồn rầu, mặc dù bọn họ không biết trong ao máu có thứ gì, nhưng liên hệ với các bảo tàng mà bọn họ lấy được từ khi đi vào lăng mộ này thì có thể xác định thứ trong ao máu này không hề tầm thường.

Lúc này bảo vật ở ngay trước mắt nhưng lại chỉ có thể nhìn chứ không thể lấy, khiến người ta vô cùng điên tiết.

“Phụ hoàng, làm sao bây giờ?” Thập Thất hoàng tử hỏi.

Những người khác cũng nhìn về phía Hiên Viên Hoàng, dù sao thì vị này cũng là Hoàng đế, ít nhiều gì cũng có chút tôn trọng… đương nhiên còn vì tu vi của Hoàng đế cao hơn bọn họ.

Hiên Viên Hoàng cúi đầu nhìn hai đứa con trai nhảy xuống ao máu bị thương kia, thản nhiên nói: “Nếu ao máu này đã không thể nào chạm vào thì chứng tỏ vật này không có duyên với chúng ta.”

Đám người kinh ngạc nhìn hắn ta, hoàng tộc làm việc luôn bá đạo, lần này lại định tay không mà về?

“Hoàng thượng, chi bằng chúng ta thử lại một lần nữa?” Một quý tộc cẩn thận nói.

Hiên Viên Hoàng liếc hắn một cái, ánh mắt lướt qua người chung quanh, giọng điệu có cũng được mà không có cũng chả sao: “Tùy các ngươi.”

Có được lời này của Hiên Viên Hoàng, đám võ giả lập tức trở nên hăng hái, nhao nhao lấy đồ áp đáy hòm của mình ra, chuẩn bị vớt bảo bối trong ao máu.

Trì Am nhìn thấy mà chỉ muốn cười, đặc biệt là khi thấy một võ giả lấy ra một khúc xương trắng noãn như ngọc, nói là cái gì mà xương cá của quái ngư nơi biển sâu, cứng hơn cả kim thạch, vạn độc bất xâm, lúc bỏ vào trong áo máu, sau đó chống đỡ chưa được một khắc đồng hồ, xương cá đã mềm nhũn ra, và rồi gãy mất, hòa tan vào trong ao.

Đọc truyện chữ Full