Trì Am nằm viện một tuần mới được xuất viện.
Trong khoảng thời gian này Dương Thiên là bạn trai của cô ngoại trừ đến gặp cô một lần vào ngày cô nhập viện thì sau đó không hề xuất hiện, thậm chí còn không có một cuộc điện thoại.
Chung Man Lê nghe vậy thì tức giận nói: “Cái loại bạn trai này mà còn giữ để đến tốt nghiệp sao? Chia tay ngay!”
Bạn gái chính thức phải nhập viện vì hồng nhan tri kỷ làm bị thương, anh ta làm bạn trai chưa nói đến việc không thể ngày nào cũng đến chăm sóc, đã thế còn biến mất không thấy tăm hơi đâu, đến một cuộc điện thoại cũng không có, kiểu bạn trai thế này quá không đủ tư cách, chia tay là bình thường.
Trì Am liếc nhìn người bạn tốt này, tuy Chung Man Lê có vẻ ngoài ưa nhìn nhưng tính tình lại rất nóng nảy, dễ xù lông. Trong thời gian Trì Am nằm viện cô ấy luôn ở trong bệnh viện tận tình chăm sóc cô, là bạn tốt hiếm có của nguyên chủ.
“Ừ, nghe lời cậu, chia tay.” Trì Am nói.
Chung Man Lê sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Thật sao?”
Trì Am cười với cô: “Không phải cậu vẫn bảo mình phải chia tay với anh ta sao?”
Chung Man Lê dừng lại rồi nói: “Ừ đúng rồi, nếu Dương Thiên đối xử với cậu tốt hơn một chút thì mình sẽ không làm đến mức thế này, nhưng anh ta không phải là bạn trai đủ tư cách, anh ta đã có bạn gái rồi mà bên ngoài còn có vô số em gái mưa, chỉ cần không cẩn thận là anh ta sẽ cắm sừng cậu ngay. Không đúng, bây giờ anh ta đã cắm cho cậu mấy cái sừng rồi, chia tay rất tốt!”
Trì Am vẫn cười nói: “Thật ra lúc nhập viện mình đã muốn chia tay với anh ta rồi, hôm đó anh ta đến đầu mình đau quá, không tập trung được, cũng chưa kịp nói chuyện với anh ta. Sau đó muốn nói thì lại không thấy anh ta xuất hiện...”
Chung Man Lê lại tiếp tục phun cả ngàn câu chửi Dương Thiên trong lòng, sau đó thận trọng nói: “Am Am, chia tay cũng không vấn đề gì, không có đàn ông thì vẫn có những người bạn tốt như chúng mình. Bạn tốt sống với nhau cả đời càng đáng tin cậy hơn đàn ông. Huống chi dáng vẻ đó của anh ta căn bản không xứng với cậu.”
Bạn học đến đón Trì Am ra viện nghe vậy đều gật đầu.
Đừng nhìn vẻ ngoài của Dương Thiên là một người đàn ông chưa ra xã hội đã thành đạt, trong mắt nhiều người anh ta thực sự không xứng với Trì Am. Trì Am có ngoại hình ưa nhìn, tính cách tốt, thành tích học tập ưu tú, hầu như không có khuyết điểm gì, thật ra cô là nữ thần thì cho dù là cậu ấm nhà giàu đẹp trai cũng xứng, mà xung quanh cô cũng đầy những người giàu có đẹp trai theo đuổi.
Lúc trước nghe tin Trì Am đồng ý hẹn hò với Dương Thiên tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, cho rằng đó là điều không thể. Bỏ đi vầng hào quang trên người Dương Thiên, chỉ xét vẻ bề ngoài của anh ta là đã thấy không xứng với nữ thần rồi. Đúng là sự kết hợp giữa một người đàn ông xấu xí và một người phụ nữ xinh đẹp, là loại cóc đòi ăn thịt thiên nga điển hình, không hề hợp một chút nào.
Con người vốn coi trọng thị giác, nhìn thấy một người đàn ông xấu xí đi với một người phụ nữ xinh đẹp thực sự thấy cay con mắt vô cùng.
Nhưng thế mà họ lại thực sự hẹn hò.
Nhưng sau khi họ công khai mối quan hệ thì Dương Thiên lại như ẩn thân, rất hiếm khi xuất hiện trong khuôn viên trường, chỉ có Trì Am vẫn lên lớp, tan học, làm nghiên cứu như bình thường.
Mọi người nhìn thấy đều không có cảm giác hai người đang hẹn hò, thậm chí còn nghi ngờ đó là tin giả.
Nếu không phải lần này Long Linh Nhi mang dáng vẻ tiểu tam chạy tới cảnh cáo Trì Am thì mọi người đều đã quên mất cô có một người bạn trai.
Lúc này có một cô gái không nhịn được hỏi: “Trì Am, sao lúc đầu cậu lại đồng ý hẹn hò với Dương Thiên vậy?”
Nghe vậy, tất cả bạn học trong phòng bệnh đang giúp Trì Am thu dọn đồ đạc đều nhìn qua.
Trì Am nghĩ lại rồi nói: “Có lẽ là lúc đó thấy anh ta nói chuyện êm tai quá, khí chất quá ngầu, lại còn tình cờ làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa...”
Nói đến đây, Trì Am không khỏi nhớ lại cảnh tượng trong trí nhớ, dù thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
Nguyên chủ đồng ý yêu đương với Dương Thiên cũng là có nguyên nhân.
Lúc đó nguyên chủ mới đi làm thêm về trường, vì đi vội nên chọn đi đường tắt, là một con hẻm ít người. Ngọn đèn trong con hẻm đó thường xuyên khá mờ, nhưng rất nhiều sinh viên đều thích đi đường tắt, nguyên chủ đã đi ngang qua vài lần mà chưa từng gặp phải nguy hiểm gì. Nhưng không ngờ lần này cô đi vào thì thiếu chút nữa đã không thể đi ra.
Mặc dù chung quanh chỉ có một mình cô nhưng cô có thể cảm thấy có thứ gì đó đang theo sau mình, khi bị tấn công nguyên chủ đã ngã xuống đất, nhưng cô vẫn không nhìn thấy thứ gì đang tấn công mình, chỉ cảm thấy cơn đau mãnh liệt trên người.
Đúng lúc cô nghĩ mình sắp bị thứ gì đó không rõ giết chết thì Dương Thiên lại xuất hiện.
Khi đó khí thế ra tay của Dương Thiên vô cùng lạnh lùng, sắc bén, cực kỳ không phù hợp với khuôn mặt vô cùng bình thường của anh ta, nhưng lại có sức hấp dẫn, mang lại cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy.
Chờ Dương Thiên giải quyết xong vật kia thì con hẻm vốn dĩ tối tăm đột nhiên lại sáng lên, ánh hoàng hôn của buổi trời chiều chiếu xuống, cả thế giới đều trở nên xinh đẹp mộng ảo.
Không thể không nói lúc ấy Dương Thiên rất đẹp trai, khi anh ta ôm nguyên chủ ngã xuống đất đứng lên trông vô cùng ra dáng đàn ông.
Trong bầu không khí như vậy mà lại có thêm ơn cứu mạng nên khi anh ta lại tỏ tình thêm một lần nữa thì nguyên chủ đã do dự, cuối cùng vẫn đồng ý thử hẹn hò với anh ta.
Nhưng lúc đó nguyên chủ cũng không biết Dương Thiên là người như vậy, sau khi hẹn hò thì bắt đầu ẩn thân, thường xuyên truyền ra tin đồn với những phụ nữ khác.
Thật ra nguyên chủ cũng muốn chia tay, nhưng lại không gặp được Dương Thiên, trong điện thoại thì không thể nói rõ ràng được, cô muốn tìm thời gian gặp mặt chia tay, trả lại đồ anh ta từng tặng mình.
Cuối cùng nguyện vọng của nguyên chủ hóa ra lại là chia tay với Dương Thiên, cắt đứt hoàn toàn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Chương 647: Đô Thị Tu Chân
Chương 647: Đô Thị Tu Chân