Tuy nhiên, cô sớm thoát khỏi cái bẫy nhẹ nhàng của người đàn ông.
Tư Niệm vẫn chưa quên, lần trước trêu chọc lão nhân, cô đã cảm thấy khó chịu mấy ngày.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến hai chân mềm nhũn.
Quả nhiên người ta nói ba mươi như sói, bốn mươi như hổ không phải là nói dối.
Cô thừa nhận trước đó cô đã hiểu lầm sâu sắc về sự bất lực của anh.
Tuy không ai không muốn ở bên cạnh nam nhân của mình, nhưng chuyện này xảy ra quá thường xuyên, người kiệt sức trước chính là chính mình.
Tư Niệm rùng mình tỉnh lại.
“Lạnh quá, nhanh đi ngủ thôi.” Cô cười hai tiếng.
Tư Niệm nói xong, vội vàng vòng qua người đàn ông đó, chuẩn bị đi ngủ.
Giây tiếp theo, một bàn tay to lớn ôm lấy eo cô từ phía sau.
Bàn tay to, nóng và cứng rắn.
Trời vẫn chưa tối hẳn.
Chu Việt Thâm rũ mắt xuống thật sâu, có thể thấy rõ nét mặt nghiêng nghiêng quyến rũ của cô.
Thân hình cao lớn vạm vỡ của người đàn ông từ phía sau áp sát vào tai cô, giọng nói trầm trầm lại vang lên: “Niệm Niệm…”
Tư Niệm mở miệng, chậm rãi nói: “Cái gì, anh đang làm gì?”
Chu Việt Thâm do dự một lát hiếm hoi rồi nói: “Có biện pháp giúp em không bị lạnh.”
Tim Tư Niệm đập thình thịch, lập tức cảnh giác nói: “Không, em từ chối.”
Nói xong, cô nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh, chui vào trong chăn, nhắm mắt lại nói: “Em ngủ mất rồi Zzzzzzz…”
Chu Việt Thâm: “…”
**
Mấy ngày nữa, sau khi thi xong, thẳng cả và thằng hai sẽ nghỉ đông.
Không khí bên ngoài tuy lạnh nhưng cũng tốt hơn nhiều so với thời tiết u ám khủng khiếp mấy ngày qua.
Ở vùng núi, không khí có nhiều hơi ẩm nên dễ bị ướt vào những ngày nhiều mây.
Nếu ở nơi này lâu ngày sẽ dễ mắc bệnh thấp khớp.
Tư Niệm vừa đem chăn bông xuống lầu phơi khô, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ cầm cặp đi học nắm tay nhau chạy về.
“Mẹ! Mẹ ơi, con thi xong rồi! Đề thi hôm nay siêu dễ!”
Thằng hai vừa nhìn thấy mẹ, lập tức buông tay anh trai ra, nhảy về phía Tư Niệm, kiêu ngạo nói.
Tư Niệm ôn nhu nhướng mày nói: “Tiểu Hàn giỏi như vậy? Như vậy kỳ thi năm nay không phải có thể đạt được 80 điểm sao?”
Cậu bé rất khiêm tốn gật đầu: “Con nghĩ bài thi mình có thể đạt 90% và nhận được một bông hoa lớn màu đỏ, còn lớn hơn của anh trai con.” Cậu làm một động tác rất lớn về phía Tư Niệm.
Tư Niệm mỉm cười, lại cảm thấy có chút kinh ngạc.
Khi đến, cô đã đọc xong bài kiểm tra của thằng hai.
Tiếng Trung về cơ bản là chỉ khoảng 30 đến 40 điểm và điểm môn toán chỉ ở mức một chữ số.
Có một loại may mắn là tất cả đáp án đều chọn sai.
Sáu tháng qua, mặc dù ngoan ngoãn học tập, thi tốt, nhưng Tư Niệm vẫn không tin rằng mình có thể phản công trong nửa năm.
Tư Niệm liếc nhìn tiểu tử trước mặt đang đứng thẳng lưng, hai tay ôm ba lô, ngẩng đầu lên.
Cô nghĩ nếu đứa trẻ có cái đuôi ở sau lưng thì nó sẽ vẫy đuôi như một chú cún con.
“Tiểu Hàn thật lợi hại, ngày mai mẹ sẽ mua cho con một khẩu súng đồ chơi!”
Tư Niệm sờ sờ đầu cậu động viên.
Chu Trạch Hàn lập tức lộ ra nụ cười hài lòng.
Tư Niệm nhìn Chu Trạch Đông đang đứng bên cạnh mình mà không nói một lời, cậu nhóc này tuổi còn nhỏ nhưng bị tổn thương tâm lý nặng nề, hơn nữa tính cách lại có tính cách thu mình, có thù tất báo, cho dù có thân thiện với chính cô thì tính cách cũng sẽ khó thay đổi.
Tính cách sống nội tâm và thu mình của cậu ấy chắc chắn sẽ không vui vẻ như thằng hai.
“Tiểu Đông làm bài thi thế nào?”
Chu Trạch Đông lập tức đứng thẳng lên nói: “Mẹ ơi, con thi tốt lắm.”
Cậu liếc nhanh em trai mình rồi nói: “Con đã tính toán xong, câu nào cũng đúng.”
Chu Trạch Hàn chớp mắt, anh còn có thể tự mình tính toán sao?
Tư Niệm nhìn Chu Trạch Đông, cười nói: “Tiểu Đông thật lợi hại, con muốn gì, ngày mai mẹ sẽ mua cho con.”
Chu Trạch Đông hai mắt sáng lên, nói: “Con, con muốn cuốn sách…”
Nói xong, cậu vội vàng cúi đầu, trầm giọng bổ sung: “Cuốn sách lúc trước mẹ mua, con viết xong rồi.”
Tư Niệm sửng sốt một lát, sau đó khoé miệng giật giật.
Luyện tập thư pháp ở nhà mỗi ngày chưa đủ mệt sao?
Những người khác lấy kỳ nghỉ đông để thả lỏng mình đi.
Chu Trạch Đông thì hay rồi.
Quả nhiên, sở thích của thạc sĩ hàn lâm khác với những người khác.
Cô nhìn ông chủ nhỏ, đau khổ nói: “Tiểu Đông, ccon mới mười tuổi, mỗi ngày chìm đắm trong học tập sẽ rất mệt mỏi.”
Ông chủ nhỏ ngơ ngác không biết phải làm sao.
Tư Niệm nói xong, sờ sờ đầu cậu: “Đang là kỳ nghỉ đông, con hãy nghỉ ngơi nhiều hơn và luyện tập thể dục thật tốt. Nếu ở nhà cả ngày sẽ không thể cao lên được đâu.”
Ông chủ nhỏ nghe được lời này lập tức căng thẳng.
Cậu vốn tưởng rằng cha mẹ nào cũng thích con cái ham học, cho nên cậu luôn chăm chỉ mỗi ngày, ngoài làm việc thì cậu sẽ dành thời gian cho việc học.
Mẹ của những đứa trẻ khác ép con học, nhưng mẹ cậu thì khác.
Mẹ quan tâm đến tâm trạng và sức khoẻ thể chất của các con hơn là việc học!
Mẹ chính là người mẹ trong sách.
Chỉ có những bà mẹ trong sách mới tốt như vậy.
Ông chủ nhỏ nhìn Tư Niệm với vẻ cảm kích và ngưỡng mộ, nếu không phải mẹ nhắc nhở, cậu đã không cao lên được.
Cậu cười toe toét, nụ cười như làn gió xuân tháng ba, dịu dàng vô cùng, “Mẹ, con hiểu rồi.”
Tư Niệm rất ít khi thấy cậu cười, nhưng nụ cười này lại khiến cô choáng váng.
Cậu chủ nhỏ có nụ cười rất đẹp, hiền hơn cha cậu rất nhiều.
Trong số những đứa con nhỏ trong nhà, người cô cảm thấy đáng thương nhất chính là anh cả, vì cậu lớn hơn nên hai đứa em luôn cần cậu lo liệu mọi việc nhưng chưa ai đối xử tốt với cậu.
Đứa thứ hai vội vàng nói: “Mẹ ơi, con chạy đến trường mỗi ngày và con là người chạy nhanh nhất trong lớp”.
Anh chàng luôn muốn tranh giành với người khác không khỏi lên tiếng lần nữa.
Tư Niệm không khỏi cười nói: “Được được được, mẹ biết con là nhất, trời nắng, lên lầu trải chăn và ga trải giường xuống phơi nắng đi.”
Hai đứa nhỏ lập tức chạy lên lầu.
Tư Niệm đi vào bếp làm bữa trưa.
Cô thu dọn đồ đạc xong đi ra thì thấy hai anh chàng đặt mấy chai nhựa lên bàn, chai chứa đầy nước, chai hơi vặn vẹo.
Cô sửng sốt một chút: “Đây là cái gì? Tại sao lại chứa nhiều nước như vậy?”
Cậu bé liền nói: “Mẹ ơi, cha đã làm cái này cho chúng con vào ban đêm. Cha nói mẹ không muốn nên đưa nó cho chúng con. Ban đêm để trong chăn khi ngủ, nó giúp giữ ấm.”
Cậu bé rất vui vì có chiếc bình này, cậu không còn sợ lạnh về đêm nữa.
Đặt nó dưới chăn trước khi ngủ để giữ ấm.
Tư Niệm sửng sốt một lát, nhớ lại một đêm nọ, người đàn ông đó nói có cách sưởi ấm cho cô…
Nói thế nào nhỉ?
Tư Niệm: ….Suy nghĩ sai lầm về bất cứ điều gì sẽ chỉ làm hại chính bản thân.
Lão già có ý gì, chỉ muốn đun nước, bỏ chai vào để giữ ấm.
Tư Niệm: Người có tư tưởng xấu xa sẽ nghe mọi việc đều là bẩn thỉu. –Với bản thân
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con
Chương 206: Nghĩ sai về mọi việc sẽ chỉ làm hại thân
Chương 206: Nghĩ sai về mọi việc sẽ chỉ làm hại thân