Mọi người đều nhìn họ ngạc nhiên.
Mọi người nhìn thấy đó là một người phụ nữ trung niên mặc bộ sơ mi và đeo kính gọng đỏ, trông giống như một phụ nữ mạnh mẽ.
Đối phương đi giày cao gót, trên tay cầm trên tay một số món quà đắt tiền.
Như đến thăm ai đó ở đây.
Có một chiếc ô tô màu trắng đậu trước cửa.
Mọi người đều ngạc nhiên không ngờ rằng nhà họ Lâm lại có họ hàng giàu có như vậy?
Mọi người tò mò nhìn mẹ Lâm.
Mẹ Lâm cũng có vẻ bối rối, vội vàng bước tới hỏi: “Xin chào, cô đang tìm Tư Niệm nhà tôi à?”
Trong gia đình bà chắc chắn không có người thân giàu có như vậy.
Mà đối phương vừa hỏi có phải là nhà Tư Niệm không.
Vậy thì chỉ có thể là ai đó từ phía con gái mình.
Nhưng mẹ Lâm lại rất ngạc nhiên, người kia hình như cũng lớn tuổi như bà, lẽ ra không phải là bạn bè, vậy tại sao lại muốn tìm con gái mình?
“Đúng vậy, bà là mẹ của Tư Niệm?” Chị Trần kinh ngạc nhìn mẹ Lâm.
Người này nhìn giống Tư Niệm, chắc chắn là mẹ ruột của cô.
Đối phương lại dùng kính ngữ như vậy, hẳn là cũng không phải tìm phiền toái, mẹ Lâm thở phào nhẹ nhõm, có chút xấu hổ: “Đúng, đúng vậy, chị vào trước đi, tôi đi tìm Niệm Niệm. “
Chị Trần đáp lại, thấy trong sân có rất nhiều người đứng, hai mắt lóe lên.
Nhà họ Lâm có nhiều khách như vậy, xem ra đến không đúng lúc.
Tư Niệm từ trong bếp bước ra, kinh ngạc nhìn thấy chị Trần: “Chị Trần? Sao chị lại đến đây?”
Mẹ cô vừa nói có một người phụ nữ trung niên đang tìm cô nhưng cô vẫn chưa có phản ứng.
Không ngờ, đó lại là Trần Vân, người lãnh đạo trực tiếp của nguyên chủ.
Nơi này thật xa …
Chị Trần vừa nhìn thấy cô liền mỉm cười nói: “Tôi được Thiên Thiên nói rằng cô đã kết hôn ở đây. Vốn dĩ tôi đến thôn Hạnh Phúc để tìm cô. Khi đi ngang qua, hàng xóm của cô nói cô đã trở về nhà cha mẹ cô để đón năm mới nên tôi đến đây. Tôi hấp tấp, thật xin lỗi đã làm phiền.”
Mẹ Lâm vội vàng xua tay: “Không sao, không sao, không có việc gì.”
Người chung quanh tò mò hỏi: “Niệm Niệm, đây là ai?”
“Người nhà Tư à?”
Nếu họ nhớ không lầm thì những người họ Tư đến đây dường như rất coi thường thôn họ Lâm của họ.
Người phụ nữ đến lần này có vẻ khác với những người đến lần trước.
Tư Niệm dẫn Trần Vân vào nhà, giới thiệu: “Cha mẹ, đây là chị Trần, là giám đốc của công ty truyền hình cũ của con.”
Trần Vân nói: “Xin chào, tôi tên là Trần Vân.”
Lời này vừa nói ra, những người xung quanh đều chấn động.
“Trời ơi, cô là giám đốc à? Ở độ tuổi trẻ như vậy mà đã là giám đốc?”
“Công ty phát thanh truyền hình, có phải là cái đài chúng ta đều phát tin tức hàng ngày đó không?”
“Niệm Niệm trước đây thật sự làm phát thanh viên à? Cô ấy quả thực là một người có văn hoá! Tôi thật ghen tị!”
…
“Chị sẽ không lãng phí thời gian của em. Chị thực sự đến đây để gặp cô có chuyện rất quan trọng.”
Tư Niệm: “Chị cứ nói.”
Chị Trần nói: “Em còn nhớ lần trước vào trấn đọc diễn văn cho Thiên Thiên không?”
Tư Niệm gật đầu.
“Đúng vậy, hiệu trưởng trường họ muốn mời em đến trường làm giáo viên tiếng Anh.”
Tư Niệm sửng sốt một chút: “Làm giáo viên?”
Mọi người cũng ngạc nhiên: “Làm giáo viên à?”.
Chị Trần gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày trước ông ấy đã liên lạc với chị, nói rằng có một giáo viên ở trường họ đang nghỉ thai sản nửa năm. Hiện tại ông ấy đang cần gấp một giáo viên dạy tiếng Anh, sau đó đến tìm chị nói ông ấy muốn mời em nên chị mới tìm đến đây.”
“Đây là một cơ hội tốt, ít nhất là dành cho em.”
Sự việc này xảy ra đột ngột, cũng là cơ hội khó có được, Tư Niệm biết, ngôi trường đó là một trong những trường ngoại ngữ tốt nhất thị trấn, nếu cô không lên sân khấu phát biểu và hạ gục tất cả mọi người thì cơ hội này sẽ không đến lượt cô.
Cô nghe nói các giáo viên làm việc ở đó đều là sinh viên chưa tốt nghiệp hoặc sinh viên quốc tế.
Đương nhiên, cũng là lúc đó Tư Niệm ăn nói quá tốt, kỹ năng ăn nói cũng đủ cao.
Ngoài ra, cô còn có khí chất tuyệt vời và ngoại hình xinh đẹp.
Thậm chí còn phù hợp hơn.
Tư Niệm do dự.
Chị Trần nói: “Tiền lương đừng lo lắng. Hiệu trưởng nói trường có thể cho em lương 90 tệ một tháng, lương ngang bằng với những giáo viên khác, lại còn có tiền thưởng.”
“Trời ạ, lương 90 tệ, giáo viên sao lại có lương cao như vậy?”
“Tôi nghe nói giáo viên học tiểu học chỉ 30 tệ một tháng thôi!”
Tư Niệm còn chưa kịp nói gì thì xung quanh đã có tiếng ồn ào.
Suốt cả năm, họ chỉ tiết kiệm được 100 đến 200 tệ!
Tư Niệm một tháng được trả 90 tệ, họ thật sự không nghĩ tới…
Mọi người bỗng nhiên trở nên ghen tị.
Chị Trần nói: “Đương nhiên là ở trong thị trấn, lại là trường tiểu học ngoại ngữ, phúc lợi sẽ tốt hơn nhiều so với những trường khác.”
Thực sự chị Trần khá bất ngờ khi hiệu trưởng nói điều này.
Rốt cuộc, ngay cả phát thanh viên của họ cũng chỉ kiếm được 40 đến 50 tệ một tháng.
Nhà trường lại trả cho Tư Niệm 90 tệ, đây là phúc lợi chỉ có người có nhiều năm kinh nghiệm mới có được.
Tất nhiên, kỹ năng nói của Tư Niệm quả thực rất phi thường.
Cô đáng giá.
Đó là lý do tại sao Chị Trần chịu khó đến để thông báo cho cô, đây là một cách để báo đáp công ơn Tư Niệm đã giúp họ lên sân khấu phát biểu lần trước.
Chưa kể tất cả mọi người, ngay cả Tư Niệm cũng phải ngạc nhiên.
90 tệ một tháng đã là mức lương cao ở thời đại này rồi.
Tuy nói cô không thiếu tiền, nhưng ai lại chê có quá nhiều tiền?
Hơn nữa, Chu Việt Thâm dự định chuyển vào thị trấn, cô cũng không có ý định hàng ngày đến lớp cùng một nhóm học sinh cấp 3, đặc biệt là trong bầu không khí căng thẳng của cấp 3, ngồi một mình cả ngày sẽ bị tra tấn đến chết.
Thà làm như vậy, không những được lương mà còn tìm cớ để không đi học.
Ánh mắt Tư Niệm chuyển động.
“Lương cao như vậy chắc chắn sẽ không có nhiều lớp học phải không?”
Cô không phải kẻ ngốc, trên đời làm sao có chuyện như vậy?
Chị Trần nói: “Đừng lo lắng, chị đã hỏi em điều này rồi. Tuy là trường tiểu học ngoại ngữ nhưng không có lớp cả ngày. Tuy nhiên, em phải dạy ít nhất ba tiết một ngày.”
“Chị đã nói với nhà trường về cuộc hôn nhân của em, họ cũng nói rằng họ sẽ không sắp xếp quá nhiều lớp học cho em. Sau giờ học, em có thể về nhà.”
Hai mắt Tư Niệm sáng lên, đang định đồng ý thì lại nghĩ tới điều gì đó, nói: “Chờ một chút, chuyện này em còn phải bàn bạc chuyện này với gia đình, xin lỗi chị Trần, em không thể trả lời ngay lập tức.”
“Không cần gấp.” Chị Trần tỏ ra thông cảm: “Dù sao cũng phải một thời gian nữa mới bắt đầu học. Nên suy nghĩ một kỹ rồi báo cho chị biết. Đây là thông tin liên lạc của chị.”
Tư Niệm mời Chị Trần ở lại ăn tối, nhưng chị Trần lập tức từ chối: “Xin lỗi, chị có việc phải ở công ty nên phải vội về. Lần sau có cơ hội chúng ta cùng ăn tối nhé.”
Tư Niệm biết chị Trần là một người phụ nữ mạnh mẽ, chỉ tập trung vào công việc nên cũng không ép buộc.
Tiễn chị ấy ra cửa.
Chị Trần mở cửa xe, nghĩ ngợi rồi nói: “À quên nói với em. Hiệu trưởng nói nếu em đi thì con của em hoặc con của người thân của em cũng sẽ được ưu tiên vào trường của họ. Học phí rất ưu đãi, em có thể cân nhắc.”
Tuy rằng chúng không phải con ruột của cô, chị Trần thấy thái độ của Tư Niệm đối với đứa bé, chắc chắn cô là người thành thật.
Cô cũng nên có vài ý tưởng.
Nói xong, chị Trần rời đi như một cơn gió.
Mọi người đều bị sốc tại chỗ.
Ưu tiên vào trường tiểu học trong thị trấn, thật tuyệt vời!
Họ nghe nói nhiều người khi lên thị trấn, bọn trẻ không tìm được mối quan hệ và không được đến trường.
Cuối cùng họ đã được gửi trở lại quê.
Với điều kiện này, ai lại không muốn cho con mình học ở một trường tốt?
Nghe xong lời này, mẹ chồng và con dâu Lâm Phương vừa mới chỉ trích nhà họ Lâm lập tức thay đổi sắc mặt.
“Đây là một cơ hội tốt. Trường học trong thị trấn đều ở đây! Tôi nghe nói rằng việc dạy học trong trường học trong thị trấn rất tốt.”
“Vợ lão Nhị, con của cô còn nhỏ, nó mới học lớp hai, không cần đi học, nếu không cô có thể giới thiệu nó cho Tiểu Cường của tôi, Tiểu Cường của tôi sắp tới sẽ học lớp năm.”
Lâm Phương kích động nói.
Mẹ Lâm còn chưa phản ứng lại, nghe thấy lời này sắc mặt tối sầm.
“Chị dâu, chị đang nói cái gì vậy? Danh ngạch này giao cho con của Niệm Niệm, sao lại đến lượt chị?”
Lâm Phương sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Vợ lão Nhị, cô đang nói cái gì vậy? Hai đứa con của Tư Niệm đó không phải là con ruột của nó, tại sao lại giao cho chúng? Chẳng phải tốt hơn là giao cho một trong những người của chúng ta sao?”
“Chị dâu!” Vừa nói xong, mẹ Lâm liền mắng nàng: “Đừng nói nữa, nếu không tôi sẽ mời chị ra ngoài.”
“Cô!”
Mẹ Lâm không để ý tới bà ta, mỗi người trong nhà họ Lâm càng ích kỷ, tham lam hơn trước.
Bà thực sự không thể tin Lâm Phương có thể nghĩ được như vậy.
“Có gì tốt chứ!” Lâm Phương tức giận đến dậm chân, xoay người rời đi.
Trước kia mọi chuyện Lão Nhị đều nhượng bộ họ, sao nay dám khoe khoang với bà ta?
Hiện tại Tư Niệm đã gả cho đại gia, nên họ cũng không coi trọng bà ta nữa đúng không? Này thật là quá đáng.
Cơ hội tốt như vậy không phải dành cho gia đình mình mà lại cho con nuôi, quả thực là một việc làm ngu xuẩn.
Tư Niệm xoay người đi vào nhà, trong sân có mấy đứa nhỏ đang dắt chó đi dạo, thấy cô quay lại lập tức chạy tới, nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Mẹ ơi, mẹ có định làm giáo viên không?”
“Mẹ, mẹ có mệt không? Con mang ghế đẩu cho mẹ.”
“Chị, chị thật giỏi.”
“Chị ơi, em cũng muốn học tiếng Anh.”
Đám trẻ quay quanh không ngừng nói, Tư Niệm trong lòng mềm nhũn.
Cô chạm vào đầu chúng rồi nói: “Các con đi chơi trước đi, về đến nhà mẹ sẽ kể cho các con.”
Chu Việt Thâm còn đang bận rộn trong bếp, không biết chuyện này.
Tư Niệm đành phải báo trước cho ông chú.
Nói xong, cô bỏ lại bốn đứa nhỏ rồi bước vào bếp.
Hai người trong bếp bận rộn đến mức không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Chu Việt Thâm chú ý tới tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn cô.
“Niệm Niệm? Có chuyện gì vậy?”
Anh vừa nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
“Anh làm việc trước đi, sau khi làm xong chúng ta sẽ nói chuyện.”
Thấy anh bận, Tư Niệm cũng không nói nhiều mà đi lên giúp đỡ.
Có rất nhiều người đến thăm và mang theo quà, việc nấu ăn không kcu đáo là không hợp lý.
Sau một ngày bận rộn, nhà họ Lâm bày ra hai chiếc bàn lớn rồi cuối cùng tiễn những người này về.
Trước khi Tư Niệm lên tiếng, Chu Việt Thâm đã nghe người ngoài nói chuyện này.
Mẹ Lâm lo lắng cô sẽ gặp rắc rối, dù sao Dao Dao vẫn còn nhỏ, không có người chăm sóc.
“Tiểu Chu, tuy rằng đây là cơ hội tốt, nhưng cũng đừng ép buộc.”
Chu Việt Thâm đã giúp đỡ nhà họ Lâm quá nhiều.
Nếu mối quan hệ giữa hai người bị ảnh hưởng vì cơ hội này thì đây là điều mẹ Lâm không muốn thấy.
“Mẹ, đừng hiểu lầm.”
Chu Việt Thâm lắc đầu: “Con không muốn suy nghĩ nhiều, ngược lại con ủng hộ Niệm Niệm trở thành giáo viên.”
Nghề giáo ở thời đại này quả là một nghề cao quý.
Chưa kể còn có mức lương 90 tệ một tháng.
Anh thật ngốc nếu không muốn để Tư Niệm đi.
Nhìn Tư Niệm còn có chút do dự không nói nên lời, Chu Việt Thâm biết cô nhất định cũng có ý kiến gì đó.
Anh nhìn Tư Niệm, thấp giọng nói: “Mặc dù anh ủng hộ em, nhưng nếu em thi đại học vào năm sau thì có ảnh hưởng gì không?”
Tư Niệm lắc đầu: “Không, em đã học cấp ba năm thứ ba, lần trước vì một vài chuyện ngoài ý muốn mà bỏ thi, nên không cần thiết phải học lại.”
Cô bóc một quả chuối và đút cho Dao Dao đang bế trong tay.
Cô bé nheo mắt khi ăn, trông có vẻ rất ngon.
Trên mặt Tư Niệm lộ ra nụ cười.
“Mẹ, con cũng muốn ăn.” Thằng hai đi tới.
Tư Niệm đưa cho cậu, cắn một miếng.
“Thế nào? Có ngon không?”
“Rất ngon ạ.”
Thằng hai đang ngậm miệng ăn, cái đầu nhỏ sáng lên.
Chu Việt Thâm lắng nghe, không nói thêm gì nữa.
Vấn đề đã được giải quyết một cách vui vẻ theo cách này.
Chỉ có một vấn đề thôi.
Chị Trần cho biết, các con của cô cũng sẽ có cơ hội được đến trường, nếu lãng phí cơ hội tốt như vậy thì thật đáng tiếc.
Chỉ là trường học yêu cầu cao, ngay cả trẻ em bình thường cũng không vào được.
Ông chủ nhỏ thì Tư Niệm không lo lắng, nhưng thằng hai thì không thể yên tâm.
Cô nhìn Chu Trạch Hàn.
Cậu bé vẫn đang thưởng thức vị ngọt và mềm của quả chuối, cậu không hề biết rằng bánh răng vận mệnh tương lai của mình đã bắt đầu chuyển động.
“Vậy thằng cả và thằng hai có thể được nhận vào trường này không? Mẹ nghe giám đốc của con nói rằng trường này hình như rất tốt?”
Mẹ Lâm kích động nói.
Tư Niệm khẽ gật đầu: “Đúng vậy mẹ. Ngôi trường này được coi là đứng đầu trong thị trấn của chúng ta. Khi còn nhỏ con đã học ở đó.”
Tuy nói như vậy nhưng cũng có rất nhiều nhược điểm.
Ví dụ, hầu hết những đứa trẻ bên trong đều đến từ gia đình có quyền lực và khá giàu có.
Tất nhiên, có rất nhiều người như Cha Tư và mẹ Tư gửi con đến chỉ để giữ thể diện.
Nghe vậy, Lâm Phong cùng Lâm Vũ lập tức nhìn về phía Tư Niệm.
Vậy lý do chị gái giỏi tiếng Anh như vậy là do từ nhỏ chị đã học trường tiểu học như vậy?
Chu Trạch Đông cũng nhìn sang.
Trường mẹ đã đi học?
Cậu mím môi.
“Mặc dù có ưu tiên hạn ngạch, nhưng yêu cầu cũng rất cao.” Tư Niệm bổ sung.
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu, hiểu ý của cô.
“Mẹ, con vào được không? Con cũng muốn đến trường tiểu học của mẹ.”
Cậu bé không biết chủ đề này đang xoay quanh mình nên nói một cách đầy mong đợi.
Tư Niệm cười sờ đầu cậu, đương nhiên nói, trường này mặc dù ưu khuyết rất lớn, nhưng ai lại không muốn vào trường tốt?
Thằng hai còn nhỏ, ở tuổi này có lẽ vẫn còn cơ hội.
Chu Việt Thâm ban đầu nghĩ đến việc lên thị trấn để tìm một trường học tốt hơn cho hai đứa con của mình.
Con trai cả luôn học giỏi và rất thông minh.
Với một nền giáo dục tốt hơn, cậu ấy chắc chắn sẽ còn hơn thế nữa.
Thằng hai học tập hơi kém nhưng ở thị trấn sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn.
Nó cũng không nhất thiết phải chọn con đường này.
…
Ngày mùng ba Tết, Tư Niệm và Chu Việt Thâm dự định về nhà.
Khi Lâm Phong và Lâm Vũ nhìn thấy họ rời đi, chúng không ngừng vẫy tay, cực kỳ không muốn họ rời đi.
“Chị dâu, anh rể lần sau về nhà chơi nhé.”
“Chị ơi, lần sau để anh rể của em sẽ đưa Dao Dao đến đây và họ(Chu Trạch Đông và Chu Trạch Hàn) sẽ không đến nữa nhé.”
Lần này bọn họ đang chuẩn bị rời đi để định cư trong thành, hai đứa nhỏ đặc biệt không muốn rời đi, quay người lại lén lau nước mắt.
Mấy ngày nay, đám trẻ cùng nhau đánh nhau, cậu muốn rút lại lời nói trước đó, Chu Trạch Đông và Chu Trạch Hàn không chỉ đẹp trai mà còn là người tốt.
Chu Trạch Đông không chỉ dạy chúng bài tập về nhà mà còn cho chúng đồ chơi để chơi.
Thực sự không muốn rời xa họ, Lâm Vũ nhìn gia đình chị gái rời đi với đôi mắt đẫm lệ, miệng run run.
“Côn muốn đi cùng họ, tại sao con không phải là con của chị gái mà là em trai của chị ấy?”
Sắc mặt cha mẹ Lâm đang buồn bã bỗng tối sầm lại, bà chưa ghét chúng mà chúng lại chán ghét họ.
—
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con
Chương 226: Làm giáo viên
Chương 226: Làm giáo viên