Có ba đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi đứng ở quầy hàng, ăn mặc rách rưới, Tư Niệm cũng nhìn sang, hơi nhướng mày, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người mặc quần áo vá víu như vậy ở thành phố.
Một vài đứa trẻ cũng có làn da đen sạm và trông có vẻ như chúng đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn.
Trước mặt chúng là một chiếc chảo nhỏ và vài chiếc bánh rán được gói trong giấy báo.
Mũi cô giật giật, mùi thơm, giống như bánh xèo Tiểu Đông cô làm.
“Chị ơi, đây là bánh kếp nhân trứng, mỗi cái giá một xu. Mua hai tặng một.”
Anh Trần và những người khác vừa mới đến dựng quầy hàng. Vài người trong số họ trước đây chưa từng kinh doanh, khuôn mặt cứng đờ gượng gạo.
Chúng đều chuẩn bị tính thần thất bại nhưng không ngờ lại có người đến hỏi.
Hơn nữa, họ còn là hai người phụ nữ trong có vẻ vô cùng giàu có, cực kỳ thời trang và ăn mặc cực kỳ xinh đẹp.
Phiêu Mập và Tường Tử căng thẳng không thể nói rõ ràng.
Nấp sau lưng anh Trần, chỉ để lại một cái đầu lén lút nhìn hai người.
Anh Trần bình tĩnh hơn, nhanh chóng đứng dậy, nhưng khuôn mặt vẫn lộ rõ vẻ lo lắng.
“Wow, rẻ quá. Chỉ có một xu thôi. Cho tôi hai cái.”
Phó Thiên Thiên lập tức nói.
Nếu có thể đến đây xem phim chắc chắn không thiếu tiền.
Một xu thực sự rất rẻ đối với họ.
Anh Trần và những người khác nhìn nhau, lập tức kinh ngạc, nhanh chóng lau tay, đóng gói cho hai người.
Tư Niệm để ý thấy quần áo chúng chấp vá nhưng được giặt rất sạch sẽ. Bàn tay đen tuyền nhưng móng tay được cắt gọn và sạch sẽ.
Trên tay có vài chỗ đỏ, sưng tấy và phồng rộp, có vẻ như bị bỏng.
Cô nhướng mày, cảm thấy thú vị.
Thấy có người mua, những người khác tự nhiên tụ tập lại xung quanh.
Chẳng bao lâu, những chiếc bánh do đám người Anh Trần làm đã được bán hết.
Anh ta có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra đang nóng lòng, chẳng mấy chốc trên tay lại nổi thêm vài vết phồng rộp.
Anh nhăn mặt vì đau đớn.
Mặc dù bánh do anh Trần làm không đẹp và tinh xảo như của Chu Trạch Đông làm.
Nhưng sau khi học được vài ngày, thành phẩm cũng không đến nỗi tệ.
Anh Trần vốn lo lắng rằng sẽ không thể bán được.
Và họ không may mắn, đó là ngày đầu tiên họ mở hàng là Chủ nhật và trường học đang nghỉ.
Các quầy hàng đều đã bị đẩy ra ngoài, họ cảm thấy không muốn quay lại như thế này.
Vì vậy, đã đi lang thang đến rạp chiếu phim và thấy những người khác đang dựng quầy hàng ở đây nên họ dừng lại.
Họ đều đã lên kế hoạch sẽ tự ăn hết nếu không bán được.
Ai biết nó sẽ bán chạy như vậy!
Ngày đầu tiên mở quán, họ không chuẩn bị nhiều bột mì.
Sau khi bán được hơn ba mươi một chút, nó đã chạm đáy.
Trong vòng chưa đầy hai giờ, ba người họ đã kiếm được ba nhân dân tệ.
Không nói đến Phiêu Mập và Tường Tử, ngay cả anh Trần cũng hoàn toàn bối rối.
Ppải biết rằng họ thường nhặt rác ở bên ngoài đem bán, họ làm việc chăm chỉ cả ngày nhưng bán được một tệ cũng đã khó khăn.
Nhưng chỉ cần bán bánh trong vòng hai giờ đã được ba mươi tệ.
Thật đáng kinh ngạc.
Dù một nửa số tiền được đưa cho Chu Trạch Đông nhưng họ không cảm thấy đáng tiếc chút nào.
Họ vừa đếm tiền vừa đẩy quầy hàng về nhà.
Còn lại ba cái, đó là phần thưởng họ tự trao cho mình.
Kết quả chưa kịp quay lại đã bị hai đứa trẻ chặn lại.
“Ông chủ, ông chủ nhỏ, anh có thể bán hai cái bánh trứng này không?”
Chu Trạch Hàn chỉ vào dòng chữ lớn “mua hai tặng một” viết ngoằn ngoèo bằng phấn trên quầy hàng.
Tưởng Cứu ríu rít, hai đứa trẻ vừa chạy vừa đổ mồ hôi, chúng đã đói rồi.
Không ngờ vừa bước ra khỏi phố Thông Tử đã nhìn thấy có người bán bánh, thật mừng quá.
Anh Trần và những người khác nhìn nhau, nhìn ba chiếc bánh còn sót lại, rồi nhìn hai cậu nhóc trước mặt há hốc mồm chảy nước miếng…
Chu Trạch Đông đang chơi trò chơi số thì nghe thấy tiếng em trai mình hét lên.
“Anh ơi, anh ơi, em mua bánh ngọt, anh có muốn ăn cùng không~” Thằng hai ăn miếng bánh lớn rồi chạy về phía anh trai.
“Mua hai tặng một. Tốt quá. Mùi vị giống như đồ anh làm vậy.”
Chu Trạch Đông dừng trò chơi và nhìn sang.
“…”
Vài ngày sau, trước cổng trường có vài quầy bán bánh xèo nhân trứng.
Vì mua hai tặng một nên các em cùng góp tiền mua chung và chia nhau ăn.
Các quầy hàng nhỏ khác bên cạnh cũng phải ghen tị.
Chu Trạch Đông nhìn em trai mình đang chen vào, sau đó nhìn anh Trần và những người khác, rồi quay đi.
Cậu bé vắt đầu nói: “Anh, anh ơi, nhanh tới đây, mua hai tặng một. Em và Tưởng Cứu cùng nhau gom tiền mua, ba chúng ta cùng ăn.”
Phiêu Mập và những người khác đều biết hai đứa trẻ này, ngày nào cũng đến mua bánh.
Nghe vậy, vô thức nhìn qua.
Cậu nhìn thấy Chu Trạch Đông đang cầm một cuốn sách trên tay.
Chu Trạch Đông: …giả vờ như không nhận ra cậu ta.
Phiêu Mập: “Anh Đông!”
Chu Trạch Đông: “…”
Anh Trần giậm chân người anh em của mình.
Thằng hai ngạc nhiên: “Anh vừa gọi anh của em à?”
Anh Trần gói cho thằng hai một chiếc bánh khá lớn, cười nói: “Em nghe lầm rồi nhóc.”
Cậu bé cầm lấy chiếc bánh và nói hẳn là như vậy.
Làm sao họ có thể biết đượcanh trai chứ?
Thằng hai cắn một miếng, cười nói: “Anh ơi, anh thật tuyệt vời. Bánh anh làm cũng ngon như bánh anh trai em làm vậy.”
Anh Trần: “…”
Chu Trạch Đông gần đây đang chuẩn bị tham gia một cuộc thi, Tư Niệm mặc dù rất tin tưởng nhưng cậu mới vào thành phố chưa lâu.
Ở quê có quá ít kiến thức để học nên cậu đang rất cố gắng để bù đắp trong khoảng thời gian này.
Vì vậy Tư Niệm thậm chí còn không cho cậu dậy làm bữa sáng.
Tư Niệm bây giờ phải đi làm, nên cũng lười quá.
Ở thành phố không giống như ở nông thôn, bất tiện và phải tự nấu ăn.
Bây giờ cô có thể mua bất cứ thứ gì cô muốn từ bên ngoài, thỉnh thoảng cô ngủ thêm một chút vào buổi sáng và mua một ít đồ ăn cho hai đứa con khi ra ngoài.
Kết quả là đã lâu rồi Tiêu Hàn không được ăn bánh xèo do anh trai làm.
Hiện tại cậu vẫn nhớ nó rất nhiều.
Thấy Chu Trạch Đông không muốn, liền nhét hai cái vào bụng.
Thằng hai bây giờ tập thể dục rất nhiều, tham gia các cuộc thi thể thao và tập luyện hàng ngày.
Chạy buổi sáng vả cả buổi tối.
Vì thể lực cường tráng nên cậu đã trở thành thành viên ủy ban thể thao.
Bây giờ mỗi khi có giờ thể dục là cậu luôn dẫn đầu.
Các giáo viên thể dục là vận động viên quốc gia đã nghỉ hưu.
Bây giờ tất cả đều muốn thu nhận đệ tử.
Chu Trạch Hàn không vui nói, trừ phi tặng cho cậu một bông hoa nhỏ màu đỏ.
Giáo viên thể dục chưa từng gặp ai phải dạy thể dục tặng hoa nhỏ màu đỏ, giờ họ đều tìm đến hiệu trưởng để xin lời khuyên.
Cậu ấy tập thể dục rất nhiều và ăn cũng rất nhiều.
Da thịt trên người đã trở nên săn chắc.
Cậu ăn nhiều hơn nhưng dường như vẫn sụt cân.
Tưởng Cứu khổ sở.
Cậu đã học ăn nhưng thể lực không theo kịp.
Bây giờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc mũm mĩm, vốn có khuôn mặt trắng nõn dịu dàng, nhưng bây giờ lại mũm mĩm, chưa kể còn thanh tú dễ thương như một cô bé.
Trong một tuần, anh Trần và những người khác kiếm được hơn năm mươi tệ.
Chu Trạch Đông được hai mươi lăm.
Ba người còn lại chia đều cho nhau.
Chu Trạch Đông sau khi chia tiền chuẩn bị rời đi, không biết có phải là vì chuyện trước đó với giáo viên Từ hay không, nhưng sau giờ tan học, Tư Niệm lại yêu cầu cậu về sớm với em trai mình.
Vì vậy về cơ bản cậu ấy không ở bên ngoài nhiều.
Vừa đến góc đường, cậu đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Anh họ, nó sống ở đây. Anh phải giúp em dạy cho nó một bài học. Tốt nhất là đánh gãy tay để nó không thể tham gia cuộc thi… Ha ha, đây không phải là khu ổ chuột sao? Nó quả thực là một tên quê mùa, còn không có tiền ”.
Đôi mắt của Chu Trạch Đông tối sầm lại.
Đó là Lý Hữu Tài.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con
Chương 281: Giả vờ như không quen biết nhau
Chương 281: Giả vờ như không quen biết nhau