DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con
Chương 287: Rồng Phượng giữa loài gà

Cô Từ đã hỏi trước rằng đề năm nay sẽ khó nhất từ trước đến nay.

Tuy nhiên, trước khi cô Từ kịp suy nghĩ, Chu Trạch Đông đã cúi đầu bắt đầu viết.

Những người xung quanh vẫn đang đọc bài, nhưng cậu đã hoàn thành các câu hỏi điền vào chỗ trống chỉ trong vòng năm phút.

Không phải Chu Trạch Đông không muốn tốn thời gian, chỉ là những câu hỏi này quá đơn giản so với những câu hỏi cấp hai, cấp ba mà cậu đã đọc trong thời gian này.

Sau khi xem các câu hỏi thi Olympic Toán cấp 2, cấp 3, các câu hỏi này không hề khó chút nào.

Đương nhiên, ban đầu Tư Niệm mua những câu hỏi cấp hai và cấp ba đó để sau này đọc.

Chu Trạch Đông buồn chán đọc xong những gì có trong tay nên đành đọc những câu hỏi đó.

Bây giờ cậu có thể biết câu trả lời chính xác trong nháy mắt.

Chú Trạch Đông lật trang và bắt đầu viết đáp áp câu hỏi lớn.

Thời gian thi là chín mươi phút, một số học sinh đã bắt đầu bồn chồn không yên.

Thầy nhắc nhở: “Thời gian thi là chín mươi phút, các em phải biết nội quy của phòng thi, trong thời gian thi các em không được đi vệ sinh, chỉ được nộp bài trước”.

Nghe vậy, vẻ mặt của những đứa trẻ đó càng trở nên lo lắng hơn.

Chu Trạch Đông ngẩng đầu lên.

Cậu có thể nộp bài trước được không?

Thật là một vấn đề lớn.

Cậu lo lắng em trai chạy lung tung, cậu không còn bận tâm đến những gì giáo viên nói nữa.

Viết xong cậu còn không kiểm tra lại mà đứng dậy.

“Này! Bạn học, không phải thầy nói không được đi vệ sinh sao? Trở về ngồi đi.”

Chu Trạch Đông cầm bài kiểm tra lên, dưới ánh mắt nghiêm nghị của một nhóm giáo viên nói: “Thầy ơi, em không muốn đi vệ sinh, em chỉ muốn nộp bài thôi.”

“A?” Giám thị sửng sốt một lát.

Chu Trạch Đông khó hiểu cau mày, nghiêng đầu: “Không phải thầy nói có thể nộp bài trước sao?”

“Không phải. Buổi thi mới bắt đầu chưa đầy nửa tiếng mà em nộp bài rồi? Em có chắc không? Cuộc thi này không phải là một kỳ thi bình thường. Mỗi trường có một số lượng hạn chế. Tôi hy vọng em sẽ không lãng phí chỗ ngồi của mình.”

“Đúng vậy, cho dù đề khó, không viết ra được thì cũng phải nghiêm túc xem xét, ít nhất có thể viết ra mấy bước, vẫn có thể kiếm được mấy điểm, không được bỏ cuộc quá sớm. Thế còn phải nộp giấy à?”

Chu Trạch Đông gật đầu: “Tuy rằng không được điểm tối đa, nhưng cũng không quá tệ.”

“Quên đi, quên đi.” Giám thị nghe vậy, lập tức xua tay ý bảo cậu rời đi.

Chu Trạch Đông không nói gì, quay người rời khỏi lớp học trước ánh mắt kinh ngạc của các bạn cùng lớp.

Cô Từ đứng bên ngoài sắc mặt tái xanh.

“Này, dừng lại! Tôi cho em thi là cho em một cơ hội, đây là cách em trả ơn tôi!”

Cô Từ vô cùng tức giận, tuy muốn làm Chu Trạch Đông xấu hổ, khiến cả trường phải hối hận nhưng cô chỉ mong thành tích của cậu không tẹ và sẽ kéo người khác xuống.

Làm sao cô Từ có thể tưởng tượng được rằng Chu Trạch Đông lại đi ra một cách đột ngột như vậy.

Nếu cậu đạt điểm 0 trong kỳ thi này, tương lai và mặt mũi của cô ta biết giấu ở đâu?

Mũi của Cô Từ tức giận đến mức cong vẹo.

“Cô đây đã cho em cơ hội báo đáp?  Tại sao em lại muốn báo đáp tôi như vậy?”

Cô Từ đỏ mặt chỉ vào Chu Trạch Đông: “Sao em dám cãi lại? Đừng tưởng rằng vì gia đình quen biết phó hiệu trưởng nên tôi không quản được em phải không? Để tôi nói cho em biết, Chu Trạch Đông, cuộc thi này là danh dự của trường chúng ta, nếu em thi trượt, cả trường chúng tôi sẽ xấu hổ vì em. Nếu không phải phó hiệu trưởng và hiệu trưởng gây áp lực cho tôi, em nghĩ tôi sẽ để loại người như em đi cửa sau tham gia cuộc thi sao?”

Lúc này, rất nhiều phụ huynh đang chờ con mình làm bài ở cửa, nghe thấy lời này đều kinh ngạc nhìn bọn trẻ trước mặt.

Không ngờ cậu ta lại đi vào bằng cửa sau.

Phải biết con họ đã phải nỗ lực thế nào để lọt vào top 3 của lớp để có cơ hội thi đấu.

Nhưng cậu ta vào bằng cửa sau.

Đây hoàn toàn là một sự xúc phạm đối với những đứa con chăm chỉ của họ!

Những người này cũng rất ghét những người sử dụng cửa sau.

Bây giờ họ gần viết chữ khinh miệt trên khuôn mặt của mình.

Những người cùng đi trên xe buýt lúc này đều vẻ mặt tuyệt vọng nói: “Sao chuyện này có thể xảy ra? Lúc đó tôi nghĩ đứa trẻ này nhất định là một trong những người giỏi nhất. Tại sao nó lại đi bằng cửa sau?”

“Anh Trương, thôi đi. Không ngờ có một ngày người lại phạm sai lầm.”

Người đàn ông trung niên tên là Trương Anh bình tĩnh nói: “Tôi không nghĩ là như vậy.”

“Sao không nghĩ như vậy? Kỳ thi bắt đầu không bao lâu, thằng nhóc liền đi ra, anh phải biết, thi xong thì không thể quay lại được. Đứa nhỏ này thật đúng là cố ý.”

Bên kia trông có vẻ đáng thương.

“Có lẽ bọn họ đã viết xong rồi?” Anh Trương cười nói.

“Không thể nào!” Người đàn ông nghe vậy, kích động nói: “Làm sao có thể? Đây mới chỉ là bắt đầu…”

Chưa kịp nói xong đã nhìn thấy một giáo viên chạy ra khỏi phòng thi.

“Bạn học Chu Trạch Đông, đợi một chút!”

Nhóm người lập tức nhìn qua.

Cô Từ trong lòng tức giận, nhìn thấy giám thị tới, sắc mặt dường như thay đổi, lập tức mỉm cười nói: “Thầy giám thị đừng tức giận, tiểu tử này là người nhà quê, chưa từng thấy qua như vậy cảnh tượng lớn, chắc là nó đang sợ.  Yên tâm đi, tôi sẽ để nhà trường trừng phạt nó, nhưng chuyện này không liên quan gì đến hai đứa trẻ còn lại trong trường chúng tôi, mong thầy không có ý kiến gì với hai học sinh kia vì nó.”

Nói xong, cô Từ lạnh lùng nhìn Chu Trạch Đông: “Sao em còn đứng đó? Sao không qua đây xin lỗi thầy giáo!”

“Nhìn xem, anh Trương, giám thị tức giận như vậy…”

“Cậu bé này thật dũng cảm.”

Anh Trương cười không nói gì: “Tôi không nghĩ giám thị đến đây để gây sự đâu.”

Quả nhiên, nghe xong lời này, sắc mặt giám thị trở nên khó coi: “Cô Từ, cô đang nói cái gì vậy? Tôi không nói là muốn gây phiền toái cho bọn trẻ.”

Lúc này, không chỉ Cô Từ mà cả những người xung quanh cũng bối rối.

Lo lắng có hiểu lầm, giám thị nhanh chóng nhìn Chu Trạch Đông nói: “Bạn học Chu Trạch Đông, giáo viên không có ý gây rắc rối cho em, đừng sợ.”

“Tôi muốn hỏi em tại sao em vẫn chưa làm xong bài kiểm tra?”

Lúc đầu đưa cho ông, ông còn tưởng rằng đứa nhỏ này tùy tiện viết, nhưng khi ông cầm lên xem xét, lại phát hiện không thể tin được.

Không chỉ có tư duy rõ ràng, quy trình rõ ràng, phương pháp giải quyết vấn đề còn rất sắc bén và không có sơ hở.

Cậu thậm chí còn sử dụng phương pháp chuyển đổi mà ông đã học ở trường cấp hai và cấp ba.

Thật bất ngờ!

Nhưng điều khiến giám thị ngạc nhiên hơn nữa là điều xảy ra tiếp theo.

Chu Trạch Đông đã viết xong tất cả những câu hỏi khó nhất.

Nhưng cái đơn giản nhất lại bỏ trống.

Ông thử làm phép tính và thật trùng hợp, kết quả là đúng 88 điểm.

Hoàn toàn khớp với điểm vòng loại.

Nếu một người có 50% cơ hội đạt điểm tuyệt đối thì khả năng đạt điểm 0 là bằng không.

Làm sao người ta có thể lấy được điểm chuẩn một cách chính xác đến vậy?

Nói cậu ấy là đồ ngốc, cậu ấy đã làm được tất cả những câu khó khăn nhất.

Nói cậu ấy không ngu ngốc, câu đơn giản nhất cậu ấy lại không làm.

Đó là lý do tại sao ông  rất ngạc nhiên khi đuổi theo cậu ra ngoài.

Chu Trạch Đông nói: “Em không thể viết.”

Giám thị lập tức lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

“Em đã giải quyết được câu hỏi cuối cùng, nhưng em không thể làm được một câu hỏi trắc nghiệm đơn giản như vậy?”

Chu Trạch Đông không chút áy náy gật đầu: “Không.”

Đọc truyện chữ Full